Thiên Ma

Chương 108




“Chủ nhân, chúng ta thực sự sẽ làm theo lời nữ nhân kia dẫn dắt hộ vệ thành đi nơi khác sao?” Bạch Hổ nằm lỳ ở trên giường, liếm liếm lớp lông trên người, ngoe nguẩy đuôi nhìn Diệp Vân: “Ta vẫn cảm thấy nữ nhân kia gạt chúng ta rất nhiều chuyện”.

Ngoài cửa phòng truyền tới sự dao động của linh lực, Diệp Vân khẽ nhếch miệng, thần thức tản ra, một bóng hình nho nhỏ hăng hái làm việc trên không, bỗng thân thể cứng lại rơi bộp xuống đất. “Ai u… ” Huyền Vũ cố gắng dùng bốn chân ngắn ngủi của mình để lật người lại, nhưng làm thế nào cũng không được, cả người nó quay tròn trên mặt đất. Bạch Hổ ngẩn người, sau đó liền cười ha ha. Nó nhảy xuống giường thong thả tới bên cạnh Huyền Vũ, Bạch Hổ ác ý dùng cái chân nhỏ của mình lay Huyền Vũ hai cái, càng khiến nó quay nhanh hơn. “Này, con hổ chết tiệt kia, ngươi dừng tay cho ta, dừng tay!” Huyền Vũ gầm lên, hung tợn dùng móng vuốt đánh Bạch Hổ, đáng thương chân nó quá ngắn lại nhỏ, dù thế nào cũng không động tới Bạch Hổ. “Oa ha ha! Ngươi cũng có hôm nay!” Bạch Hổ kiêu ngạo cười điên cuồng: “Nhớ tới sao? Nhớ tới liền cầu ta, cầu ta suy nghĩ giúp ngươi một phen! Ngươi cầu ta đi, ngươi cầu !” Huyền Vũ bị quay tròn đến hoa mắt chóng mặt, muốn sử dụng thuật pháp đánh Bạch Hổ, nhưng không thể nào sử dụng linh lực được, thân thể như bị cự thạch ngàn cân đè lên vậy, chỉ có thể chửi ầm lên: “Bạch Hổ, a a a… dừng tay, ngươi dừng tay cho ta! A… ta sẽ đem chuyện ngươi rình coi Khâm Nguyên năm đó cho toàn bộ thiên hạ biết, ta muốn đi nói cho Khâm Nguyên ngươi @$… “ “Nói, ngươi đi nói, ngươi cứ việc đi nói “. Bạch Hổ thay đổi phương hướng khác tiếp tục quay Huyền Vũ, răng nanh trắng như tuyết cười cực kỳ sung sướng: “Nếu ngươi không sợ người trong thiên hạ biết Huyền Vũ bị Bạch Hổ ta đè trên mặt đất làm bóng mà chơi, ngươi liền đi nói “. “Ngươi… ngươi… ” Huyền Vũ bị chọc tức nói không nên lời, từ trước tới nay có bao giờ nó chịu nhục như vậy, cho tới bây giờ đều chỉ có nó nắm được nhược điểm của người khác đi trêu đùa bọn họ. Vì sao không dùng được linh lực, vì sao… a! Huyền Vũ ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhanh chóng tìm được hướng Diệp Vân, gầm lên giận dữ: “Tiểu tử thối, dám trêu đùa ta như vậy, ngươi nhất định phải chết!” “A! Ngươi tính làm cho ta chết như thế nào đây?” Diệp Vân búng nhẹ ngón tay về phía Huyền Vũ, Huyền Vũ càng quay tròn nhanh hơn nữa. Huyền Vũ bị quay tròn đến mức hai mắt đầy sao không nói, dạ dày truyền tới từng đợt muốn nôn mửa, nó cảm giác như ngũ tạng lục phủ của mình sắp đổi vị trí hết, Huyền Vũ sinh ra đã là thần thú nào phải chịu cảnh này bao giờ, mạnh miệng một hồi liền kiên trì không nổi đầu hàng: “Tiểu tử ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi biết, đừng quay nữa, ai u u, đừng quay nữa, ngươi muốn biết ta đều nói cho ngươi biết còn không được sao”. Diệp Vân thu tay về, thổi thổi đầu ngón tay căn bản không dính chút bụi nào của mình. Quyền khống chế linh lực đã quay về với thân thể, Huyền Vũ phi người lên nhanh chóng trốn xuống gầm bàn, thân thể rụt lui trong mai rùa thở hổn hển. Bạch Hổ có chút tiếc nuối chẹp chẹp miệng, bị Huyền Vũ ức hiếp lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể báo thù, đôi mắt trông mong liếc nhìn Diệp Vân, nó còn muốn muốn tiếp tục chơi nữa mà! Diệp Vân nhìn nó chậm rãi lắc lắc đầu, Huyền Vũ dù gì cũng là thần thú, nếu như đè ép nó quá mức, không khéo nó có thể giận quá mà hóa liều. Chờ Huyền Vũ bình ổn lại hơi thở, Diệp Vân vẫy tay về phía nó: “Được rồi, ngươi hãy đem những chuyện mình biết kể lại cho ta nghe?” Huyền Vũ núp trong xác rùa đôi mắt bé tí như hạt đậu không ngừng chuyển động, nó phi người lên tính nhanh chóng chạy trốn khỏi đây. “Ai u… ” Vừa bay ra ngoài cửa lại va phải kết giới được Diệp Vân bố trí lúc nào không hay, Huyền Vũ một lần nữa rơi xuống mặt đất, nó len lén nhìn Diệp Vân ngồi bên bàn, trong lòng không ngừng gióng trống cảnh tỉnh, chủ nhân của Bạch Hổ này là thần thánh phương nào nha, lại có thể áp chế Huyền Vũ nó gắt gao. Từ khi bọn họ thảo luận về địa đồ nó đã tính rình coi, nhưng lại bị kết giới chặn lại, lúc nào đó nhất định phải tra khảo Bạch Hổ mới được, người này khẳng định không phải là người thường, khẳng định không phải. “Hiện tại, chúng ta có thể cẩn thận nói chuyện rồi”. Diệp Vân nhướng nhướng mày về phía Huyền Vũ . “Được rồi!” Huyền Vũ chậm rì bò lên bàn, dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu của mình nhìn Diệp Vân: “Ngươi muốn biết cái gì?” Bóng đêm ngày càng thâm, ánh trăng treo cao trên bầu trời. Một nam tử mặc quần áo màu bạc đứng trước cửa sổ, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng lưỡi liềm cao trên bầu trời, trong mắt không đau khổ không vui mừng, cứ bình lặng nhìn như vậy. “Hắc, Nhạc Nhã ca ca!” Đột nhiên một đôi mắt sáng ngời xuất hiện trước mắt hắn, sau đó là khuôn mặt cười ngây ngô. “Tiểu Phàm… ” Ánh mắt Tử Nhạc Nhã vốn chết lặng nhìn thấy Hồng Thiên Phàm trong chốc lát như tỏa sáng, ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn sau người hắn. “Ca đừng nhìn nữa, tỷ tỷ không có tới”. Hồng Thiên Phàm xoay người nhảy vào trong phòng, đứng trước mặt Tử Nhạc Nhã. “Diệp tử, Diệp tử … nàng không chết?” Tử Nhạc Nhã đang cúi thấp đầu, đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Hồng Thiên Phàm, bàn tay to túm lấy cổ áo đối phương: “Diệp tử thực sự không chết, nàng thực sự không chết sao?” “Nhạc Nhã ca ca!” Hồng Thiên Phàm mất hứng, đẩy Nhạc Nhã ra xa: “Đệ không biết ca với tỷ tỷ lại làm sao, nhưng đệ nói cho ca biết, khó khăn lắm tỷ tỷ mới đồng ý rời khỏi rừng cấm quay về, khó khăn lắm mới chữa trị được nội thương, ca mà lại làm cho tỷ tỷ tức giận, đệ tuyệt đối sẽ không khách khí đâu”. “Thì ra, hai người trốn đến rừng cấm, thảo nào, khó trách ta tìm thế nào cũng không thấy hai người. Sống không thấy người chết không thấy xác, Diệp tử, nàng thực sự là quá độc ác, nàng hiểu rõ tấm lòng của ta, hiểu rõ như thế“. Khuôn mặt tuấn tú của Tử Nhạc Nhã như vừa khóc vừa cười, Hồng Thiên Phàm thấy vậy khẽ nhíu mày, từ trước tới nay cậu chưa từng chấy Nhạc Nhã ca ca khóc, cho dù bị thương nặng như thế nào Nhạc Nhã ca ca cũng sẽ không khóc, sao có thể vì tỷ tỷ không muốn gặp lại có thể khóc thành như vậy. “Nhạc Nhã ca ca!” Hồng Thiên Phàm khẽ đẩy Tử Nhạc Nhã vẫn đang đắm chìm trong sự vui mừng, cậu lấy ra một bọc nhỏ trong ngực : “A, đây là vật mà tỷ tỷ gửi cho ca”. Hắn run rẩy mở gói vải ra, trong đó là một chiếc hồ lô bằng ngọc nhỏ tản ra ánh sáng nhạt, bên dưới hồ lô là một bức thư, Tử Nhạc Nhã cũng không còn nhìn chiếc hồ lô kia nữa, trước mở ra giấy viết thư. “Giờ tý ngày mai, nếu ngươi không tới, linh châu và ta, ngọc đá cùng nát”. Trên giấy chỉ là một dòng chữ ngẵn, Tử Nhạc Nhã trừng lớn hai mắt, ngẩng mạnh đầu nhìn Hồng Thiên Phàm, hắn thất thanh rống giận: “Tỷ tỷ đệ còn nói gì nữa, nàng còn nói gì với đệ?” Không khí xung quanh bỗng dao động, tám ông lão ăn mặc như nhau xuất hiện trong phòng. “Ai cho phép các ngươi tùy ý tiến phòng ta, cút!” Tử Nhạc Nhã tức giận vung tay, kình khí vô hình đẩy những người kia phải lảo đảo. “Vương!” Mấy người kia miễn cưỡng đứng dậy nhìn thẳng về phía Tử Nhạc Nhã: “Ngài biết rõ, chúng ta cũng không muốn cùng ngài là địch”. “Các ngươi gạt ta, vì sao các ngươi lại gạt ta là nàng đã chết!” Tử Nhạc Nhã lạnh lùng nhìn người đang tới gần: “Nếu lúc trước ta đã cam tâm tình nguyện tiếp nhận vương vị, chính là đã nghĩ kỹ sẽ gánh vác trách nhiệm, tại sao các ngươi lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy, vì sao!” “Vương! Nếu ngài biết trách nhiệm của chính mình, như vậy, Hồng Diệp có chết thật hay không thì có gì khác nhau?” Lão già yên lặng nhìn Tử Nhạc Nhã đang nổi giận: “Hay là… ngài bây giờ hối hận, muốn rũ bỏ trách nhiệm của mình“. Tử Nhạc Nhã trừng mắt nhìn ông ta, xanh mặt xoay người, lạnh lùng nói: “Ta sẽ cho các ngươi một lời giải thích thỏa đáng“. Khẽ hừ một tiếng, Tử Nhạc Nhã nắm chặt tay thành quyền: “Ta cũng không còn quyền lựa chọn, không phải sao?” “Cựu thần đại biểu dân chúng cả nước, tạ ơn sự nhân từ của Vương”. Lão già hướng về phía Tử Nhạc Nhã hơi khom người, cả đám người lại lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi phòng như lúc đến. “Nhạc Nhã ca ca!” Hồng Thiên Phàm lo lắng đẩy Tử Nhạc Nhã: “Ca có khỏe không? Có phải các trưởng lão lại bắt nạt ca không?” “Tiểu Phàm!” Tử Nhạc Nhã cố nén tức giận trong lòng, hướng Hồng Thiên Phàm nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ đệ còn nói gì nữa không?” “Tỷ tỷ không nói gì nha”. Hồng Thiên Phàm gãi gãi cái ót: “Tỷ tỷ nói đệ hãy ở lại đây vài ngày. Tỷ muốn đi làm một số việc, chờ xong xuôi lại đến đón đệ”. “Vậy sao, vậy đệ cứ ở lại chơi mấy ngày”. Tử Nhạc Nhã cười vỗ vỗ vai Hồng Thiên Phàm: “Người chỗ ta đệ cũng đều quen rồi, đệ tự mình đi tìm một gian phòng đi, ngày mai Nhạc Nhã ca ca sẽ nói chuyện với đệ”. “Dạ! Vậy đệ ở lại căn phòng trước đây đệ ở, Nhạc Nhã ca ca ngủ ngon”. Hồng Thiên Phàm ngáp một cái thật to, mở cửa quen thuộc chạy thẳng tới gian phòng quen thuộc trước đây. Tử Nhạc Nhã nhẹ nhàng vuốt phẳng bức thư trong tay ra, cẩn thận đọc lại một lần vẻ mặt đau lòng: “Diệp tử ơi là Diệp tử, Diệp tử của ta, nàng tội gì phải … “ Khách điếm, Hồng Diệp yên lặng co ro trong góc phòng, tựa hồ đã ngủ say. Diệp Vân nghe xong lời khai của Huyền Vũ, như có chút suy nghĩ chăm chú nhìn ánh nến chập chờn kia, một lúc lâu, thở dài một hơi dài. Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong ngồi ngay ngắn trên giường của mình, nhắm mắt dưỡng thân, chuẩn bị cho cuộc chiến ác liệt sắp tới. Ánh trăng sắp biến mất, Diệp Vân dựa người bên giường ngủ gật. “Rời đi… rời khỏi đây… mau rời khỏi …. nguy hiểm!” Không biết từ đâu vang lên một giọng nói tràn ngập lo lắng khiến Diệp Vân bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, mặt đất dưới chân chấn động không ngừng, những tia chớp lóe lên trên bầu trời, mơ hồ còn nghe thấy tiếng sấm. “Chủ nhân!” Bạch Hổ nhảy tới vai Diệp Vân, ngẩng đầu nhìn hư không: “Chủ nhân, kết giới này bắt đầu bất ổn“. “Thế nào, mới như vậy đã sợ ?” Huyền Vũ khinh thường nhìn Bạch Hổ. “Ngươi mới sợ ấy, ta là đang lo lắng linh châu mà chủ nhân muốn lấy có gặp vấn đề gì hay không mà thôi”. Bạch Hổ tức giận nhe răng với Huyền Vũ . Diệp Vân ngơ ngẩn nhìn Nguyệt Luân trên mu bàn tay, giọng nói vừa rồi là của ai, là ai, là ai đang cảnh báo cho nàng? Huyền Vũ nói kết giới này cứ cách trăm năm lại rung chuyển một lần, thế nhưng, chưa bao giờ kịch liệt như lần này, cũng chưa bao giờ chấn động khi chỉ mới năm mươi năm. Chẳng lẽ, tất cả mọi chuyện, là vì nàng đã tới sao? Ngừng lại suy nghĩ, Diệp Vân từ từ đứng lên, ngẩng đầu nhìn chân trời phía xa, cánh môi gợi lên nụ cười lạnh lùng khát máu. Đến đây đi, cứ việc đến đây đi, ta rất muốn biết, là ai đang giở trò quỷ!


Bình Luận (0)
Comment