Thiên Ma

Chương 79



Edit: Hà Đoàn
Raphael thiếu chút nữa thì làm rơi truyền âm phù xuống. Mới giết hai thiên sứ, vậy mà còn muốn đến Học Viện Ma Pháp!
Nơi đó có thể nói là căn cứ địa của thiên sứ!
“Ngươi… Ngươi điên rồi”. Raphael lời nói không rõ ràng nhìn Diệp Vân, “Các ngươi vừa giết hai thiên sứ, hiện tại lại muốn đến Học Viện Ma Pháp?”
“Đúng vậy”. Diệp Vân nghiêm túc gật đầu.
“Có những người khác biết không?” Lúc này, Lạc Tâm Hồn lạnh lùng mở miệng.
Raphael lắc đầu: “Ngoại trừ chúng ta hẳn là không có ai biết nữa”.
“Vậy ngươi sẽ nói ra sao?” Lạc Tâm Hồn ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Raphael, thản nhiên nói: “Theo ngươi thì nên tin ngươi hay là giết ngươi diệt khẩu cho chắc ăn đây?”
Raphael vội vàng lắc đầu như trống bỏi nói, “Sẽ không, ta tuyệt đối sẽ không nói ra”.
Khóe miệng Diệp Vân nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, sao nàng không biết là Lạc Tâm Hồn đang trêu đùa ác ma này chứ.
“Vậy không phải kết liễu, lại không có ai biết”. Diệp Vân chống cằm tựa vào thành sô pha, nhìn Đông Phương Cẩn còn đang lau nước trà bên khóe miệng mỉm cười nói, “Đông Phương Cẩn, đi cùng chúng ta không?”
“Phốc… !” Đông Phương Cẩn lại không chút hình tượng phun trà, sau đó vội vàng lấy khăn mặt lau.
Raphael muốn cười nhưng lại không dám cười thành tiếng, nếu không gây chú ý cho nhân loại lớn mạnh này lát nữa lại muốn mình cùng đi thì xong đời rồi.
“Ngươi muốn mưu sát à”. Đông Phương Cẩn vỗ vỗ lồng ngực của mình cố bình ổn hơi thở cả giận nói: “Trên khối đại lục này có năm Học Viên Ma Pháp, con cháu hoàng thất từng quốc gia cùng với những nhân loại có thiên phú hơn người đều có thể tiến vào học viện. Nhưng đúng như lời Raphael nói vậy, cho dù có học tốt thế nào chẳng qua cũng chỉ là bia đỡ đạn, nơi đó có rất nhiều pháp sư hệ quang minh có khướu giác nhạy bén, ta còn chưa muốn chết sớm như vậy”.

“Quỷ hút máu nhà ngươi mà cũng chết sao?” Raphael giật giật khóe miệng, khinh thường nói, “Ngươi chỉ cần có máu là có thể sống lại lần thứ hai, quý tộc các ngươi mà cũng chết sao?”
“Ta là huyết tộc cao quý, ta cảnh cáo ngươi, đồ điểu nhân cánh đen nhà ngươi, không được dùng xưng hô quỷ hút máu ti tiện đó để nói ta”. Đông Phương Cẩn cảnh cáo nhìn Raphael không khách khí phản bác .
Raphael trừng mắt liền muốn nói gì.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa”. Diệp Vân lên tiếng ngăn lại, “Học viện kia ở đâu?”
“Số các ngươi may đó, mấy ngày nữa sẽ tiến hành khảo hạch chiêu sinh. Những quý tộc loài người có quyền thế thì có thể đơn giản nhập học, còn bình dân thì chỉ cần có thiên phú hơn người cũng có thể vào. Các ngươi mạnh như vậy, vậy thì khảo hạch kia quá là đơn giản rồi”. Raphael ngáp nói.
“Được rồi, giao cho ta, ngày mai liền xuất phát”. Đông Phương Cẩn nhìn vẻ mặt Diệp Vân, bất đắc dĩ nói.
“Khảo hạch chính là kiểm tra xem tố chất của các ngươi phù hợp với loại nguyên tố nào”. Raphael giới thiệu, “Hỏa, thủy, phong, thổ, đây là tứ đại nguyên tố, sẽ quyết định các ngươi thích hợp học tập loại ma pháp nào”.
Diệp Vân gật đầu, nói tiếp: “Có điều ngươi là một ác ma sao lại biết nhiều như thế?”
“Ta thường xuyên dạo chơi ở nhân gian, nghe bọn họ nói rất nhiều, một đám ngu xuẩn, cho rằng vào được học viện kia là một việc vô cùng vinh quang vậy”. Raphael liếm liếm môi của mình nói, “Một đám ngu ngốc liền cam tâm tình nguyện để kẻ khác tiêu diệt linh hồn của mình không còn gì. Còn không bằng giao cho ta”.
“Ăn rất ngon sao?” Diệp Vân nhìn dáng vẻ thèm ăn của Raphael nghi ngờ hỏi.
“Linh hồn nhân loại càng xấu xí, dục vọng càng mãnh liệt thì ăn càng ngon. Chỉ cần kí kết khế ước với ác ma bọn ta, chúng ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của bọn họ, linh hồn liền về chúng ta”. Raphael nheo mắt lại, có chút khinh thường nói, “Cũng là cùng giống nhau chiếm đoạt linh hồn, nhưng ít nhất chúng ta còn có thể hoàn thành nguyện vọng của nhân loại”.
Diệp Vân khẽ cười thành tiếng: “Nói như vậy, kỳ thực ác ma so với thiên sứ còn đáng yêu hơn một chút?”
“Nói lời vô ích, ngươi cứ nhìn ta thì biết. Ta thật đúng là đáng yêu như mùa xuân”. Raphael không hề cảm thấy lời này của mình có gì không tự nhiên.
“Ha ha..”. Đông Phương Cẩn nhịn không được bật cười lên.
Raphael biến sắc lại muốn nổi nóng.
“Được rồi, Đông Phương Cẩn, kỳ thực ta cũng cảm thấy Raphael thật đáng yêu. Rất thẳng thắn, ít nhất tốt hơn nhiều so với đám thiên sứ dối trá kia”. Diệp Vân bật cười nói, “Nơi này của ngươi có sách gì không, ta muốn nhìn một chút, có những thông tin về nơi này đó”.
“Có, ở trong thư phòng trên lầu”. Đông Phương Cẩn đứng lên, “Đi”.
“Các ngươi từ đâu tới đây ?” Raphael tò mò hỏi, từ khi bắt đầu nói chuyện Raphael đã hiểu đám người Diệp Vân tuyệt đối không phải là người ở nơi này.
“Một nơi rất xa”. Diệp Vân thuận miệng nói câu.
Mọi người cùng lên lầu vào trong thư phòng rộng lớn ấy, Diệp Vân rút một quyển sách từ trên giá sách lật vài trang xem.
Đông Phương Cẩn trong lòng vô cùng hiếu kỳ, Diệp Vân có thể hiểu sao? Ngôn ngữ, có thể trực tiếp dụng thần thức tự động thay đổi thành ngôn ngữ giống nhau. Nhưng mà, loại chữ viết, cũng có thể thay đổi sao?
Diệp Vân lật sách nhanh chóng khiến Đông Phương Cẩn cùng Raphael lấy làm kinh hãi, kia đâu phải là đọc sách, rõ ràng là đang lật sách mà thôi, từng tờ từng tờ lật qua, làm vậy có thể đọc hiểu?
Chỉ sau năm phút, Diệp Vân đã lật hết quyển sách kia, sau đó cất đi lấy quyển khác lật xem rất nhanh.
“Ngươi xem xong rồi?” Đông Phương Cẩn ở một bên không thể tin hỏi. Bọn họ làm sao biết Diệp Vân đọc sách nhanh như gió, hơn nữa chỉ đọc một lần là không quên.
“Đại lục Atlans, gồm năm nước lớn, vô số nước nhỏ. Học Viện Ma Pháp đã có lịch sử mấy nghìn năm, chỗ chúng ta đang ở hiện tại là thủ đô của Bran và có Học Viện Ma Pháp”. Diệp Vân thản nhiên nói, “Ngày mai xuất phát, ngồi xe ngựa mất ba ngày ba đêm. Nếu như ngồi phi long, chỉ cần nửa ngày. Chỉ là giá cả để đi phi long xa xỉ. Nếu là buổi tối chúng ta ngự kiếm phi hành sợ là sẽ có phiền toái không cần thiết”. Diệp Vân nói một mạch làm cho Đông Phương Cẩn cùng Raphael đều ngơ ngẩn. Không ngờ Diệp Vân không những xem hiểu sách mà còn ghi nhớ rõ ràng.
“Tiền ta còn nhiều mà”. Đông Phương Cẩn chậm rì rì nói, “Bên dưới tòa thành có một mật thất, bên trong cái gì cũng có”.
“Vậy ngày mai lên đường”. Diệp Vân đưa tay đấm lưng, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, “Đói bụng, ăn một chút gì đã”.
“Chỉ có cà chua”. Con dơi nhỏ tên Da Erl chen miệng nói, “Chủ nhân không ở, nhiều nhất chỉ bay được tới ngôi làng gần đây hút máu gia súc, đã lâu lắm rồi không được nếm qua máu người”.
Diệp Vân giật giật khóe miệng, ngồi xuống sau đó lấy rất nhiều đồ ăn từ trong túi trữ vật ra. Raphael tò mò nhìn thức ăn mà Diệp Vân lấy ra, đều là những thứ mà hắn chưa từng nhìn thấy.

“Ngươi có nhẫn không gian?” Raphael cắn một khối thịt khô, trong mắt hiện lên hâm mộ.
“Không phải, chúng ta gọi nó là túi trữ vật”. Diệp Vân hiển nhiên là hiểu thứ Raphael nói là cái gì, vừa rồi trong sách cũng có ghi chép.
Bóng đêm phủ xuống, Raphael đứng ở bên cửa sổ, giương đôi cánh màu đen của mình, chuẩn bị rời đi.
“Muốn tìm ta thì chỉ cần châm ngọn nến kia là được. Ta tiếp tục đánh lén, à không, ta tiếp tục đi săn giết thiên sứ, vì mục tiêu thăng cấp của ta”. Raphael cười hắc hắc, ăn hai trái tim thiên sứ không những khiến thương thế của hắn khôi phục, mà thực lực còn tăng mạnh hơn.
Sau khi thấy Diệp Vân nhẹ nhàng gật đầu, Raphael giương đôi cánh màu đen to lớn của mình ra, từ cửa sổ bay ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.
“Các ngươi tới học viện hãy cẩn thận một chút. Ta sẽ tìm một nơi kín đáo ở Nhã Tư thành đợi, có việc tới tìm ta”. Đông Phương Cẩn nói, “Ta cũng cần phải đi thanh lý một số kẻ phản loạn bên dưới”.
Diệp Vân gật gật đầu.
“Y phục thì lát nữa ta sẽ bảo Da Erl mang đến phòng cho các ngươi, còn nữa màu sắc con ngươi của các ngươi cần phải thay đổi một chút, như vậy có phần quá kỳ lạ”. Đông Phương Cẩn dặn dò chu đáo, “Ngày mai ta sẽ đưa cho các ngươi một loại thuốc, thay đổi màu sắc con ngươi”.
“Chúng ta thì sao?” Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
“Các ngươi không cần, người khác chỉ nghĩ các ngươi là sủng vật được nuôi”. Đông Phương Cẩn giải thích.
Ngày hôm sau, Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn thay đổi màu sắc con ngươi, mặc vào quần áo mà Đông Phương Cẩn đã chuẩn bị sau đó lên đường.
Đông Phương Cẩn không khỏi nhìn dáng vẻ Diệp Vân thêm vài lần, đúng là một thiếu niên tuấn mỹ vô cùng, nhìn như thế nào cũng là người quý tộc. Lạc Tâm Hồn thì tản mát ra một loại lạnh lùng hấp dẫn.
Sau khi bọn họ lên xe xuất phát đến thành thị lân cận, Đông Phương Cẩn thuê một phi long thật lớn, bay thẳng về phía Nhã Tư thành.
Quả nhiên chỉ mất nửa ngày đã tới Nhã Tư thành.
“Chúc các vị khảo hạch thuận lợi”. Người lái phi long kia híp mắt nhìn Đông Phương Cẩn đưa tới một túi tiền vàng mở miệng chúc phúc. Lúc này, những người trẻ tuổi đến Nhã Tư thành, đều là tới tham gia khảo hạch của Học Viện Ma Pháp.
“Còn hai ngày nữa mới đến khảo hạch”. Đông Phương Cẩn đi ở phía trước, “Chúng ta tìm khách điếm ở trước đã”.
Diệp Vân không khỏi nở nụ cười, “Ở chỗ này còn gọi khách điếm?”
“A, không đúng”. Đông Phương Cẩn cũng nở nụ cười, “Không còn cách nào, ở phương Đông đã thành thói quen. Là khách sạn, khách sạn”.
Nhã Tư thành có rất nhiều khách sạn nhưng đều đã chật ních, nhưng người có tiền lại không hề giống, đặc biệt là người có rất nhiều tiền.
Thực dễ dàng, Đông Phương Cẩn liền tìm một khách sạn yên tĩnh, sau khi trả một món tiền xa xỉ thuê phòng, ông chủ liền dẫn mọi người đến phòng của mình.
“Ta muốn nhanh”. Đông Phương Cẩn giải thích, “Ở đây quá nguy hiểm, hai ngày sau khảo hạch, các ngươi cứ đến những nơi đông người là được. Truyền âm phù đâu? Cho ta một cái, có việc thì hãy gọi ta. Tiền hẳn là vẫn đủ chứ? Còn nữa, bảo Bạch Hổ cùng Thanh Long đừng đừng nói chuyện ngay trước mặt người khác. Không có sủng vật nào có thể tùy tiện nói tiếng người đâu. Phải là ma thú cấp ới có thể nói được”. Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn căn bản đã vơ vét hết toàn bộ mọi thứ trong mật thất của Đông Phương Cẩn, tiền đương nhiên là đủ .
Diệp Vân gật gật đầu, đưa truyền âm phù cho Đông Phương Cẩn, Đông Phương Cẩn nhận lấy cất đi thật cẩn thận, nhìn Diệp Vân chăm chú nói: “Tự chăm sóc cho tốt, có việc gì hãy gọi ta”.
Diệp Vân gật đầu, không nói gì nhiều, Đông Phương Cẩn xoay người xuống lầu rời đi.
Diệp Vân trong lòng hiểu rõ, huyết tộc ra ngoài vào ban ngày là rất nguy hiểm, mà Đông Phương Cẩn lại vì nàng mà có thể mạo hiểm lớn như vậy. Bạch Hổ ôm cổ Diệp Vân: “Chủ nhân, ở đây cảm giác thực là không thích. Quá xa lạ”.
“Ở quen là được thôi”. Thanh Long lại ra vẻ tự tại nhàn nã.
“Cho ngươi cái này”. Diệp Vân bỗng nhiên rút ra một quyển sách đưa choLạc Tâm Hồn, “Là lịch sử về đại lục Atlans này, ta đã phiên dịch thành tiếng Trung”.
Lạc Tâm Hồn nhận lấy, quả nhiên bên trong đều là những nét chữ mà mình đã quen thuộc.
“Kế tiếp, ngồi chờ đến ngày khảo hạch thôi”. Diệp Vân vươn người đẩy cửa đi về phòng cả mình.
Hai ngày này, Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đã đi dạo khắp Nhã Tư thành, quen thuộc với toàn bộ đường xá trong thành.

Quả nhiên, không chỉ có con cái nhà vương công quý tộc đến Học Viện Ma Pháp, còn có không ít con cái dân thường. Bất kể là ai khi được hỏi, mỗi khi nhắc tới học viện đều là vẻ nghiêm túc thành kính.
Hai ngày sau, Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn đi tới trước cửa Học Viện Ma Pháp, không có báo danh, tất cả mọi người đều xếp hàng để đợi kiểm tra. Khi hoàn thành kiểm tra, hoặc là rời đi, hoặc là tiến vào. Diệp Vân chú ý tới, người tiến vào được chia làm hai loại, phân biệt bằng phù hiệu khác nhau. Người đạt được phù hiệu màu trắng vui mừng bước vào cổng lớn, người đạt được phù hiệu màu xám thì hâm mộ nhìn những người đạt phù hiệu màu trắng. Chỉ số ít đạt được phù hiệu mà trắng, đa số đều là màu xám. Người phụ trách kiểm tra là một ông lão có bộ râu rất dài, ông ta vẫn luôn nghiêm mặt, không có biểu tình gì.
“Cái này làm sao?” Bên cạnh, một chàng trai trẻ tuổi chỉ vào một cái tên trên giấy đăng ký cẩn thận hỏi ông lão đang kiểm tra kia. Ông lão này cũng không phải ai khác, mà chính là một trong bốn vị hiệu trưởng của Học Viện Ma Pháp – Rayne. Hôm nay, ông ta muốn tự mình đến kiểm tra, để xem năm nay có được giống tốt hay không. Đã liên tục hai mươi mấy năm không có một đứa nhỏ nào có thiên phú hơn người xuất hiện. Đều là những người có tư chất thường thường. Mà chàng trai trẻ tuổi vừa hỏi là một người có biểu hiện tốt nhất, nhưng hắn vẫn không hề hài lòng.
“Đặt tay lên bên trên”. Rayne lười biếng không muốn nâng đầu lên tiếng.
Diệp Vân nhẹ nhàng đặt tay lên phía trên.
Bất ngờ, quả cầu thủy tinh kia tản ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng chói mắt.
Rayne ngẩng đầu thật mạnh nhìn thiếu niên trước mắt, há to miệng, sau đó nụ cười trên mặt dần dần lớn hơn, lại lớn hơn.
“Lại tập trung tinh thần”. Rayne quá đỗi vui mừng nói với Diệp Vân.
Diệp Vân khẽ nhíu mày, còn muốn tập trung tinh thần? Nàng đã cố gắng khống chế linh khí trong cơ thể, còn muốn lại thả ra?
Diệp Vân lại phóng ra thêm một chút linh lực, quả cầu thủy tinh kia lại càng thêm sáng lóa.
Rayne hoa chân múa tay vui sướng nói: “Rất tốt, rất tốt, vô cùng tốt. Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
“Diệp Vân”. Diệp Vân lạnh nhạt đáp lời, phanh một tiếng, quả cầu thủy tinh bể nát, những mảnh vụn rơi đầy mặt đất.
Xung quanh vang lên những tiếng ồn ào, Rayne lại cười tươi như hoa .
Thiên tài a! Thiên tài! Thiên tài trăm năm khó gặp.
“Tốt tốt! Diệp Vân, ngươi đi theo ta”. Rayne cũng bất kể kiểm tra gì nữa, kéo Diệp Vân muốn đi.
“Viện trưởng!” Một lão sư trông còn trẻ khó xử gọi Rayne lại, “Vẫn chưa kiểm tra xong mà”.
“Đi lấy quả thủy tinh cầu khác tiếp tục kiểm tra là được”. Rayne không kiên nhẫn nói.
“Chờ một chút, viện trưởng, tôi còn một người bạn nữa”. Diệp Vân nhìn Lạc Tâm Hồn phía sau nói, “Hắn còn chưa có kiểm tra”.
“Hả? Vậy nhanh đi lấy thủy tinh cầu tới, kiểm tra nhanh nào”. Rayne nhẫn nhịn dặn dò vị lão sư trẻ tuổi kia.
Một lát sau, một quả thủy tinh cầu được mang tới.
Lạc Tâm Hồn mặt không chút biểu cảm đặt tay lên thủy tinh cầu, ánh sáng chói mắt, sau đó phanh một tiếng, thủy tinh cầu đáng thương lại bị nổ tung.
Rayne ngây người tại chỗ, véo mạnh vào má mình, điều này có thật hay không? Thiên tài, trong ngày hôm nay mà học viện phát hiện được hai thiên tài!
Vị lão sư trẻ tuổi kia còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống lại chạy vội đi tìm thủy tinh cầu.
“Aha ha, Aha ha..”. Rayne ngửa măt lên trờ cười lớn, năm nay là năm mà Học Viên Ma Pháp Quang Minh bọn họ mở mày mở mặt rồi.


Bình Luận (0)
Comment