Thiên Ma

Chương 93



“Đưa ta lên đó, nhanh nhanh một chút.” Murphy vội vã muốn thấy ‘quà sinh nhật’ Morak chuẩn bị ình, cô ta muốn thưởng thụ ‘nó’ thật tốt.
Lúc này, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn đang nghiên cứu ma pháp trong thư phòng của Morak.
Ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập, ‘phịch’ một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn quay đầu lại liền nhìn thấy một nữ ác ma trang điểm lòe loẹt hưng phấn đứng ở cửa. Cô ta hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn thiếu điều chảy nước miếng.
“Chính là bọn họ sao?” Murphy quay đầu hỏi nữ ác ma phía sau, ác ma kia liên tục gật đầu, cười cười xấu xa.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Murphy vui mừng vẫy tay cho ác ma kia lui xuống, sau đó đóng cửa lại.
Diệp Vân nhìn nhìn nữ ác ma mới tới, tóc nâu, khuôn mặt có phần tương tự với Morak nhưng không đẹp bằng. Nàng ta ăn mặc hở hang lộ ra hai bầu ngực trắng hồng, bờ mông căng tròn, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn, trên cánh tay trắng là tám vạch màu đen, đây là một ác ma cấp tám.
“Thật không tồi.” Murphy gật đầu tán thưởng, “Lễ vật lần này của anh trai làm ta rất hài lòng.”
Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn nhíu mày nhìn nữ ác ma trước mắt, có chút khó hiểu.
“Hai ngươi tên gì?” Nữ ác ma tùy tiện chỉ vào Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn hỏi.
“Ngươi là ai?” Diệp Vân nhíu mày.
Murphy hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt càng thêm hưng phấn. Xem ra ca ca vẫn chưa ‘thuần hóa’ hai người bọn họ, cũng không nói mang họ tới Ma giới để làm gì. Chẳng lẽ ca ca muốn mình ‘yêu thương’ bọn họ thật nhiều, càng thêm kích thích? Ca ca thật hiểu mình! Ha ha ha!
Diệp Vân nhìn vẻ mặt nữ ác ma biến hóa vô cùng đặc sắc, có chút phiền, phất tay nói: “Đi ra ngoài, không phải Morak đã căn dặn không cho bất kỳ kẻ nào vào đây quấy rầy chúng ta sao?”
Murphy còn đang hưng phấn nên không chú ý tới Diệp Vân gọi thẳng tên Morak, mỉm cười tiến tới: “Tính tình ngươi có chút ngang ngạnh, có điều ta thích, đêm nay ngươi hầu hạ ta trước đi!”

Lạc Tâm Hồn nao nao, bỗng nhiên cong khóe miệng, xem ra nàng ta hiểu nhầm gì đó. Nữ ác ma này hình như là em gái của Morak.
Diệp Vân chán ghét nhìn Murphy đang tới gần, mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi, khiến Diệp Vân vô cùng phiền chán.
“Ngươi tên gì? Ngươi là loại hình ta thích, ta sẽ thật yêu thương ngươi!” Murphy hưng phấn giơ tay muốn vuốt mặt Diệp Vân.
Diệp Vân vươn tay gạt mạnh tay Murphy, chán ghét nói: “Hình như cô hiểu lầm gì đó, ta là khách của Morak.”
“Đúng đúng, ngươi là khách, là quà sinh nhật của ta.” Murphy xoa xoa mu bàn tay hơi đau nhưng trong lòng lại rất thoải mái. Đây là lần đầu tiên có người dám ngỗ nghịch với nàng, trước giờ chỉ cần nàng chú ý tới ai là ca ca sẽ đưa tới tận tay, nhưng những người đố đều rất nhu thuận, không hề có chủ kiến, chỉ chăm chăm lấy lòng nàng. Nhưng người này lại cho nàng một cảm giác khác, hoàn toàn không giống đám người kia.
Lạc Tâm Hồn lại khoanh tay ngồi một bên xem náo nhiệt, lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân to gan như vậy, dám đùa giỡn Diệp Vân, thậm chí còn vô lễ.
“Ta rất thích ngươi, ha ha, hiện tại ta muốn ngươi.” Vẻ mặt Murphy vội vàng muốn xông lên.
Lạc Tâm Hồn nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Diệp Vân rất muốn bật cười. Bạch Hổ, Thanh Long và Đông Phương Cẩn đã xuống thăm quan hầm ngầm tòa thành, không có ở nơi này, nếu hiện tại họ nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ bò lăn ra mà cười.
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, nếu không dù ngươi là em gái của Morak ta cũng không nể tình đâu.” Diệp Vân lạnh lùng nói.
“A, mèo con đáng yêu nhe nanh múa vuốt, vậy ta lại càng thích!” Murphy tiến tới muốn kéo tay Diệp Vân.
Diệp Vân thuấn di đến đầu kia gian phòng, sắc mặt trầm xuống.
“A, mèo con còn biết dùng ma pháp?” Murphy thấy vậy càng hào hứng, vung tay lên, một luồng sáng trắng tụ lại thành chiếc lưới lao thẳng về phía Diệp Vân.
Diệp Vân trừng mắt tức giận, siết chặt nắm tay.
Nữ ác ma báo tin cho Murphy mặt mày vui sướng tưởng tượng tràng cảnh hương diễm trên lầu, trong lòng càng thèm muốn, chờ Murphy đại nhân chơi chán rồi, có lẽ mình sẽ được hưởng ké một chút. Ngâm nga một khúc nhạc, nữ ác ma vừa nghĩ vừa lau chùi bình hoa.
“Phanh”
Bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn từ trên lầu vọng xuống, mà cửa sổ lại bay ra khói bụi mịt mùng.
Đã xảy ra chuyện gì? Nữ ác ma kia kinh hãi, đặt bình hoa trong tay xuống rồi vội vội vàng vàng chạy lên lầu, bởi nếu nàng không nghe nhầm, tiếng vang đó phát ra từ căn phòng mà Murphy đại nhân đã vào.
Khi nữ ác ma kia chạy tới cửa phòng liền bị cảnh tượng trong phòng khiến cho vô cùng hoảng sợ
Đại nhân Murphy nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, căn phòng vô cùng hỗn độn tựa như vừa bị vòi rồng cuốn qua. Đây rõ rang là cảnh tượng sau khi tranh đấu kịch liệt, hoặc do bùng nổ một ma pháp vô cùng mạnh mẽ. Là ai to gan như vậy, dám đến tận tòa thành của đại nhân Morak ám sát đại nhân Murph.
“Mang cô ta ra.” Diệp Vân vẻ mặt chán ghét, lạnh giọng nói với nữ ác ma đang ngây người ở cửa.
Nữ ác ma ngây ngốc nhìn Diệp Vân, chẳng lẽ người này làm? Hắn mạnh mẽ như vậy?
“Ngươi, ngươi dám thương tổn đại nhân Murphy, lại dám đánh thương chủ nhân tương lai của ngươi?” Nữ ác ma lắp bắp, nhưng trong giọng nói hàm chứa sự kinh hãi cùng phẫn nộ rất rõ ràng.
“Ngươi muốn chết?” Lạc Tâm Hồn nhẹ giọng nói, tuy nhỏ nhưng lại truyền vào tai ác ma kia rất rõ ràng, trong giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng ác độc khiến ác ma kia hoảng sợ
Nữ ác ma nơm nớp lo sợ đi vào phòng, đỡ Murphy đã hoàn toàn hôn mê dậy, nhìn Diệp Vân nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là một món quà còn dám kiêu ngạo như thế, chờ đại nhân Morak trở về…”
Cô ta còn chưa dứt lời thì đã bị Diệp Vân đạp ngã xuống đất, ngay cả Murphy cũng ngã xuống.
“Ngươi muốn chết? Quà? Ai nói với ngươi ta là quà? Morak đã căn dặn như thế nào? Ngươi điếc hay không có não?”
Nữ ác ma mở to mắt, nhớ tới lời căn dặn của Morak đại nhân, nhất định phải thỏa mãi mọi yêu cầu của Diệp Vân, đồ ăn phải là tốt nhất, không thể để ác ma khác nhìn thấy hắn, cũng không thể để hắn đi ra khỏi tòa thành. Không phải quà tặng? Nếu người này không phải quà tặng mà đại nhân Morak mang về, vậy hắn là gì?
Hơn nữa hắn còn gọi thẳng tên của Morak đại nhân, còn có thể khiến ác ma cấp tám như đại nhân Murphy bị thương.

“Không muốn chết thì đem nữ nhân ngu xuẩn này đi cho khuất mắt ta.” Diệp Vân híp mắt, trong ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng khiến nữ ác ma kia hoảng sợ.
Không, không phải quà tặng. Đại nhân Morak sẽ không bao giờ dẫn một nhân loại mạnh mẽ như thế về làm quà.
Lúc này, nữ ác ma kia mới hiểu rõ, vội vàng nâng Murphy dậy hốt hoảng chạy ra cửa.
“Đứng lại.” Diệp Vân bỗng nhiên lạnh nhạt mở miệng.
Nữ ác ma thấp thỏm bất an đứng ở cửa: “Xin hỏi ngài cần gì?” Ngữ khí đã hoàn toàn thay đổi, cung kính và sợ hãi.
“Morak và Raphael đi đâu? Sao hôm nay ta không thấy bóng dáng bọn họ?” Diệp Vân hỏi.
Nữ ác ma có chút kinh ngạc, nhân loại này không biết Thần Ma đại chiến đã bùng nổ sao?
“Thần Ma đại chiến bùng nổ, hiện tại đại nhân Morak và Raphael hẳn là đã tới chiến trường Thần Ma.” Nữ ác ma cẩn thận trả lời.
Dứt lời, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn đều kinh ngạc nhìn đối phương.
Chẳng phải Raphael nói còn chưa tới thời gian xảy ra Thần Ma đại chiến sao?
“Không phải còn chưa đến một nghìn năm sao?” Diệp Vân nghi hoặc hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết. Bảy vị đại ma vương liên hợp phát lệnh triệu tập, đại nhân Morak phải đi chuẩn bị chiến tranh.” Nữ ác ma trả lời.
“Được rồi, ngươi đi đi.” Diệp Vân hừ lạnh.
Nữ ác ma vội vàng đỡ Murphy lui xuống. Trong lòng vừa kinh vừa sợ, là do mình hiểu lầm Diệp Vân là quà sinh nhật mà đại nhân Morak mang về cho nên mới xảy ra chuyện này, nếu sau này đại nhân truy cứu mình nên làm sao đây?
Chờ tiếng bước chân trên hành lang biến mất, Diệp Vân nhìn Lạc Tâm Hồn nói: “Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?”
“Ta không rõ lắm, chắc không phải do chuyện chúng ta giết thiên sứ chứ?” Lạc Tâm Hồn cũng không còn tâm trạng đùa cợt.
Diệp Vân không nói gì, lấy truyền âm phù rót ma lực vào, bắt đầu gọi Raphaerl.
Không trả lời.
Chẳng lẽ Raphael xảy ra chuyện? Diệp Vân nhíu mày, tiếp tục rót ma lực vào, kêu gọi Raphael.
Diệp Vân làm sao biết được, hiện tại Raphael đã tiến vào chiến trường Thần Ma, hơn nữa còn đang chiến đấu, hắn tạm thời được an toàn. Hắn không trả lời vì không muốn liên lụy Diệp Vân. Trong lòng hắn luôn vang lên một ý nghĩ, nhất định phải bảo vệ Diệp Vân, nhất định không để bất cứ ai có cơ hội làm hại nàng.
Diệp Vân lấy ngọn nến ra châm lửa, muốn triệu hồi Raphael, nhưng không hề thấy bóng dáng Raphael xuất hiện.
Trong lòng Diệp Vân dâng lên một cảm giác khó tả.
Lạc Tâm Hồn khẽ nhíu mày đang muốn nói gì đó đã thấy Diệp Vân xoay người đi ra cửa, xuống lầu.
Diệp Vân tìm được nữ ác ma đang ngồi xử lý vết thương cho Murpohy, trực tiếp hỏi: “Thuật triệu hồi của các ngươi có cách nào không cần châm ngọn nến cũng có thể gọi ác ma trở về không?”
Nữ ác ma sửng sốt, cẩn thận hỏi: “Ngài, ngài muốn làm cái gì?”
“Ta muốn biết tình huống của Raphael.” Diệp Vân trả lời. Hình như mình đang sớm coi tên ác ma giảo hoạt kia là bạn bè mất rồi, thành người một nhà, tuyệt đối không muốn hắn xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Sợ rằng đã muộn, lần này đại nhân Morak lệnh cho Raphael làm tiên phong, có lẽ hắn đã…” Nữ ác ma thấy Diệp Vân biến sắc, không dám nói hết câu. Diệp Vân trong lòng trầm xuống, liền hiểu Morak muốn mượn Thần Ma đại chiến để loại bỏ Raphael.
“Ta hỏi ngươi, làm thế nào để đến bên cạnh ác ma muốn triệu hồi!” Diệp Vân tức giận hỏi.
“Châm ngọn nến rồi đảo ngược lại!” Nữ ác ma cẩn thận trả lời.

“Diệp Vân !” Lúc này, Lạc Tâm Hồn đã chạy đến bên Diệp Vân, giọng nói phức tạp. Chẳng lẽ Diệp Vân muốn mạo hiểm vì tên ác ma kia?
“Lạc Tâm Hồn, nếu đổi lại là ngươi, ngươi có đi không?” Diệp Vân quay đầu nhìn Lạc Tâm Hồn, chậm rãi hỏi.
Lạc Tâm Hồn trầm mặc, bỗng nhiên nở nụ cười sáng lạn mê người: “Đi thì đi, dù là chân trời góc bể ta cũng sẽ đi cùng ngươi.”
Diệp Vân cười nhẹ, lấy ngọn nến ra, châm lửa, Lạc Tâm Hồn nắm tay kia của Diệp Vân. Diệp Vân chậm rãi đảo ngược ngọn nến.
Nữ ác ma kinh hãi nhìn một màn trước mắt, không thể được! Đại nhân Morak đã căn dặn, tuyệt đối không thể để bọn họ rời khỏi tòa thành, không thể để ác ma khác nhìn thấy bọn họ!
“Không thể!” Nữ ác ma vội vàng vươn tay giật lại cây nến trên tay Diệp Vân.
Thế nhưng, một luồng sáng trắng lóe lên, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn biến mất.
Chiến trường Thần Ma, gió thổi điên cuồng, cảnh tượng xơ xác tiêu điều.
Ác ma và thiên sứ đứng đối đầu hai bên, giương cung bạt kiếm.
Raphael đứng ở phía trước, để mặc gió lớn thổi tóc rối tung.
Đối diện, cách đó không xa, một thiên sứ cấp bảy trợn mắt nhìn hắn trừng trừng, con ngươi bừng bừng lửa giận như muốn chém hắn thành trăm mảnh. Chính là thiên sứ tập kích hắn rồi bỏ trốn dạo trước.
Raphael nhìn thấy mà muốn cười. Diệp Vân, Diệp Vân, một cái tên kỳ lạ nhưng lại khắc sâu vào lòng mình. Sẽ không còn được gặp nàng nữa sao?
Ngay khi Raphael đang thương cảm, trong không khí bỗng truyền tới một cảm giác áp lực.
Một luồng sáng trắng hiện lên, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn xuất hiện từ trong không khí trước mặt Raphael.
Raphael há to miệng, cười ngại ngùng, xem ra mình đúng là hết thuốc chữa rồi, nhớ Diệp Vân đến mức nhìn thấy ảo giác. Raphael cười khổ, bỗng nhiên nụ cười cứng lại. Vì sao Lạc Tâm Hồn cũng xuất hiện? Hình như mình không nghĩ đến hắn mà!
“Raphael, ngươi còn sống, không tồi nha!” Giọng nói lành lạnh của Diệp Vân truyền đến.
Mắt Raphael bỗng ẩm ướt, có gì đó nóng nóng muốn trào lên.
Vốn dĩ phần đông ác ma còn chưa phát hiện ra sự có mặt của nhân loại. Bởi rất các ác ma vẫn đang kêu gọi đồng bọn và cấp dưới của mình về.
Bỗng một tiếng thét sắc nhọn khiến toàn bộ ác ma và thiên sư tập trung trên người Diệp Vân.
“Nhân loại! Hai tên nhân loại ti tiện các ngươi dám xuất hiện ở đây, lại còn giúp đỡ ác ma dơ bẩn tham chiến!” Tên thiên sứ cấp bảy vẫn căm hận Raphael đột nhiên như bị giẫm phải đuôi, cao giọng hét lên.
Nhân loại? Nhân loại lại xuất hiện tại chiến trường Thần Ma? Còn giúp đỡ ác ma?
Các ác ma và thiên sứ cấp cao khác đều nhìn chằm chằm vào Diệp Vân. Morak thấy bóng dáng Diệp Vân sắc mặt liền tái nhợt.
Trong khoảnh khắc, Diệp Vân trở thành tiêu điểm của toàn bộ chiến trường Thần Ma.


Bình Luận (0)
Comment