Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 222

Học viện Hải Dương, phòng hiệu trưởng.

Bùi Kiến Huy, viện trưởng học viện Hải Dương, đang ngồi chờ điện thoại.

Trước mặt hắn là một đống danh sách học sinh được tuyển chọn. Vứt đâu đó là mấy công văn của thành phố, và chỉ đạo tổ chức sự kiện.

Những chuyện này, Bùi Kiến Huy chỉ kiểm tra cho có lệ, hắn không cần phải lo lắng quá nhiều. Cứ để cấp dưới làm.

Bùi Kiến Huy năm nay đã hơn 50 tuổi, theo chân ngài Sở trưởng Sở giáo dục Đàm Đức Vũ cũng đã 20 chục năm nay. Ngày trước, Đàm Đức Vũ cũng là Viện trưởng Học viện Hải Dương, sau đó được cất nhắc lên làm Sở trưởng Sở giáo dục. Bùi Kiến Huy cũng từ đó mà được cất nhắc lên làm Viện trưởng.

Về lý mà nói, 3 bằng Thạc sĩ của Bùi Kiến Huy đã đủ để lãnh đạo môt học viện, nhưng lại không đủ để hắn leo cao hơn. Sỡ dĩ mà đàn anh của hắn, Đàm Đức Vũ có thể trở thành Sở trưởng, cũng là vì ông ta có 2 bằng Tiến sĩ.

Bằng Tiến sĩ, muốn đạt được cũng vô cùng khó khăn.

Bùi Kiến Huy nói gì cũng đã qua ngũ tuần, sở học cả một đời còn không thể giúp hắn lên được Tiến sĩ, những năm xế chiều này, chẳng có gì đảm bảo một ngày đẹp trời hắn sẽ đột phá.

Dù cho có được một chỗ dựa vững chắc là Đàm Đức Vũ, cũng không thể nào danh chính ngôn thuận mà bước lên cái ghế Sở trưởng. Mà không danh chính ngôn thuận, thì có không thiếu những kẻ rắp tâm triệt phá.

2 tên viện trưởng khác của Vô Cực và Phong Ba, cũng nhăm nhe cái ghế Sở trưởng này dữ lắm. Nhưng kẹt một nỗi, cả 3 đều chưa ai vượt mặt được ai, chưa có ai đạt tới Tiến sĩ.

Đàm Đức Vũ từ giờ tới lúc về hưu, còn có vài năm nữa, nhưng 3 người, nói là đua nhau đến cái ghế, thì chẳng bằng nói là kéo tụt nhau xuống. Không kẻ nào được phép ngoi lên, vì sẽ bị 2 tên còn lại kéo giật về. Cứ như vậy mà giậm chân tại chỗ, đường đến cái ghế Sở trưởng xa xôi vời vợi.

Mà địa phương không tiến cử được người, Đế quốc sẽ cử người từ trung ương về tiếp quản. Đây là điều chắc chắn. Mà cái điều này, chẳng ai muốn cả. Dù là Đàm Đức Vũ cũng không muốn.

Người ta nói, phép vua thì thua lệ làng. Mà làng muốn ra được lệ, thì ông bá trưởng vây cánh phải mạnh. Đàm Đức Vũ giờ đây giống như ông bá trưởng vậy, còn các ông viện trưởng thì đều là vây cánh. Nếu ông bá trưởng về hưu, vây cánh lại không có ai để bổ nhiệm, vậy thì cái “làng” này lại về tay người khác.

Cắm rễ ở Hải Thành này quen đất quen nước đã lâu, chẳng ai muốn thế cả. Đừng nghĩ Đàm Đức Vũ hạ cánh là xong chuyện, còn con ông ta, còn cháu ông ta, còn cả họ hàng hang hốc đang cần nương tựa vào phúc đức mà ông ta tích ra một đời. Phúc đức này, sao có thể tự giác dâng cho người ngoài?

Phía Long Thành đã nhiều lần triệu tập Đàm Đức Vũ để bàn luận về vấn đề này. Dù sao trung ương cũng không muốn phải cử một tay mới toanh về Hải Thành, rồi lạ nước lạ cái, trên bảo dưới không nghe, thì còn làm ăn gì được. Hải Thành cũng đã đủ loạn rồi.

Đại Nam chú trọng giáo dục, thì Sở trưởng Sở giáo dục, có khi còn to hơn Tỉnh trưởng.

Cùng tham dự những lần bàn luận, còn có Thứ sử Châu Quy Hoá, Vương Kiệt.

Toàn bộ đặc khu số 7, gồm có Hải Thành, Quảng Yên, Nam Lĩnh, và một số thành phố khác, được gọi từ xưa là châu Quy Hoá. Mà quản lý một châu, cần có người đứng đầu.

Vương Kiệt, thuộc một nhánh thứ của Vương tộc, đời đời được công nhận trấn thủ phía Đông. Chi nhánh xa xôi, không phải trực hệ, tư chất cũng kém cỏi đi khá nhiều, nhưng vẫn có thể coi là dòng dõi trâm anh.

Gia tộc Vương Kiệt, nói là đời đời làm Thứ sử châu Quy Hoá, nhưng cũng gần như hữu danh vô thực, vì việc ở mỗi châu, đều được phân về tới từng tỉnh thành. Vương Kiệt giống như một thư kí đại diện cho Vương tộc, kiểm soát, ghi chép, báo cáo sự việc, tóm lại là như một hình mẫu tượng trưng.

Hữu danh vô thực, nhưng vì cái danh ấy, mà ai cũng phải nể mặt. Các ngài Tỉnh trưởng, Sở trưởng, đi đâu, làm gì, ăn chia thế nào, đều phải đến chào ngài Thứ sử một tiếng. Bản thân ngài Thứ sử họ Vương này, có lén lút buôn bán làm ăn gì hay không, cũng không ai dám hỏi. Nên mới nói, chức Thứ sử, không có quyền lực, nhưng có danh dự, và tài phú, giống như khi đẻ ra đã nằm trên một đống tiền, càng ăn chơi thì đống tiền lại càng nhiều, cứ như vậy cho tới khi nào Vương tộc thất sủng thì thôi. Mà ngày đó chắc còn lâu lắm.

Chuyện lần này, phía trung ương lại cho gọi Đàm Đức Vũ, cùng với Vương Kiệt lên, cũng để thảo luận về vấn đề Ngành giáo dục Hải Thành khuyết thiếu Tiến sĩ trầm trọng.

Đại Nam Đế quốc xưng bá 3000 năm, kinh nghiệm xử lý trường hợp như thế này không phải là không có. Cũng chỉ là từ Thạc sĩ lên Tiến sĩ mà thôi, thúc ép người ta đột phá, không phải là không có phương pháp.

Lần này thảo luận, chính là ra lệnh cho Thứ sử Vương Kiệt xì ra một viên Cực Phẩm đan dược, cùng vài kho tư liệu học tập, để một Thạc sĩ trong thời gian ngắn đột phá. Nghe điều này, Vương Kiệt mặt ủ mày chau, nhưng không dám trái lời. Còn nhiệm vụ của Đàm Đức Vũ, là chọn ra một người kế nghiệp.

Hiện nay ở Hải Thành, có 3 người làm ông ta ưng ý nhất, bởi cách tư duy và quản lý học viện. Thực lực còn có thể tác động giúp đỡ, nhưng cách tư duy và quản lý, khó mà dạy được.

3 người đó, chính là Viện trưởng của 3 viện: Hải Dương, Vô Cực, và Phong Ba.

Nhưng vì phân vân không chọn ra được một, nên lần này trung ương lại chỉ thị, không chỉ 3 vị này, mà toàn bộ học viện tại Hải Thành, qua đợt sự kiện này cố gắng mà ganh đua. Học viện nào đạt thứ hạng đầu, thì viện trưởng viện đó sẽ được đề bạt.

Khi Đàm Đức Vũ trở về Hải Thành, thông báo ra cái tin trọng đại này, ngoài 3 vị kia ra, chẳng ai mảy may xúc động. Dù sao sự kiện lần này, cũng chỉ là đua tam mã, chẳng ai mơ tưởng viển vông. Bùi Kiến Huy đương nhiên không nằm trong số đó. Hắn vô cùng xúc động. Không cần bản thân đột phá, chỉ cần đứng nhất kì sự kiện này, là có người mớm đan dược và tài liệu tới tận răng. Thậm chí, dù là Thiên kiếp, cũng sẽ có đế quốc đứng ra gánh hộ.

Tất nhiên, Bùi Kiến Huy cũng hiểu, Đàm Đức Vũ khổ công xin hẳn miếng ngon về tận cho bọn hắn như vậy, cũng chẳng phải vì tình cảm anh em đồng chí cái mẹ gì, lão ta cũng chỉ vì giữ lại cái dương trạch cho gia tộc mình. Giả sử, Bùi Kiến Huy có lên được chức Sở trưởng, hắn sẽ lại phải cúc cung tận tuỵ mà lo lắng cho cả họ hàng hang hốc nhà họ Đàm, rồi sau này, kẻ nối ngôi hắn, không phải con trai của Đàm Đức Vũ thì còn thằng đếch nào nữa.

Nhưng vậy cũng được, chẳng sao cả. Bùi Kiến Huy hiểu, đó là luật chơi. Muốn chơi, thì phải biết luật. Leo lên ghế Sở trưởng, dù có phải mang ơn người ta, vẫn tốt hơn là mốc mồm ở cái ghế Viện trưởng quèn.

Mà cũng chưa có gì chắc chắn là hắn sẽ leo được lên cái ghế Sở trưởng. Hắn vẫn còn 2 đại địch thủ cạnh tranh. Reng!!!

- Alo?

- Alo, anh Huy à? Em Dũng đây mà.

Giọng nói bên kia hồ hởi vui tươi. Hắn nhận ra là Trịnh Văn Dũng, viện trưởng Vô Cực. Xưng anh em hồ hởi như vậy, nhưng ai biết trong lòng nhau thì nghĩ ra sao. Dù sao thì Bùi Kiến Huy cũng xởi lởi đáp lại.

- À, chú Huy à? Sao, khoẻ chứ? Lâu lắm không gặp nhau, anh em mình đi làm cút rượu, nhỉ?! Anh vừa được người ta biếu chai rượu mật voi...

- Ôi dào ôi, anh em mình với nhau, lúc nào gặp mặt chả được. Không biết tình hình chuẩn bị của ông anh thế nào rồi?

- Tốt lắm! Tốt lắm! Khi nào trường chú sang đây, anh hứa sẽ tiếp đón cẩn thận!

- Không dám không dám! Học sinh trường em toàn một lũ nhà quê, được anh Huy cho vào thăm quan quý viện, đã là may mắn lắm rồi!

Cứ như vậy đưa đẩy một hồi, rốt cuộc vào tới chủ đề chính.

- Anh Huy này, lần này tổ chức giao lưu, anh em mình giao tình thì khỏi phải nói rồi, mà ngay cả hai học viện cũng ăn ý với nhau bấy lâu nay. Thằng Phong Ba ngựa non háu đá, chẳng biết từ cái xó nào chui lên, lại dám hô hào sẽ làm thịt anh em mình...

- Hả? Bọn Phong Ba nó dám nói thế á?

- Chắc chắn mà anh, em vừa đi uống với thằng Phương, thằng Phương viện trưởng ấy, chắc anh còn nhớ, em chuốc nó say lè nhè xong nó còn muốn rủ em triệt hạ anh. Nhưng em đâu có ngu. Học viện anh em mình đều là hàng quốc lập, cái lũ tư nhân như nó mà dám nhảy vào tranh giành thị phần, chúng nó chỉ chờ anh em mình đấu đá nhau để rồi ngư ông đắc lợi.

- Chú nói chí phải.

- Nên em có ngu kiến thế này, không biết ông anh có nghe không?

- Chú cứ nói!

- Đợt này, anh em mình hợp tác ăn ý một chút, đá văng “quân” của thằng Phương đi, như vậy mới rộng đường để học trò bọn mình thoải mái so tài.

- Nghe được đấy! Chuyện này, anh sẽ cử thằng Việt tới bàn bạc với bên chú. Tinh thần cứ là như thế nhé!

- Ok ông anh!

Cúp máy.

Khà khà khà!

Bùi Kiến Huy cười phì một cái. Bắt tay triệt hạ? Ờ thì đúng rồi đấy, nhưng đâu thể đơn giản như vậy.

Làm sao để triệt hạ hai thằng kia, mà đem lại lợi ích cho bên mình, mới là tốt nhất.

Hắn lại lấy điện thoại, bấm số.

- Alo?

- Alo? Chú Phương đấy à? Anh Huy đây... Học viện Phong Ba, phòng viện trưởng.

Bạch Thanh Phương còn đang hơi chuếnh choáng hơi men, hưng phấn cúp cái điện thoại xuống.

Phía Vô Cực, đã dụ khị sẽ triệt hạ Hải Dương.

Phía Hải Dương, cũng đã hứa sẽ o bế Vô Cực.

Cứ như vậy, chẳng phải Phong Ba sẽ thuận lợi mà đứng đầu sao?

Khà khà khà! Học viện Vô Cực, phòng viện trưởng.

Trịnh Văn Dũng ngồi mân mê cái điện thoại.

Phong Ba đã ngỏ lời triệt hạ Hải Dương.

Hải Dương cũng giao hẹn sẽ đá đít Phong Ba.

Cứ như vậy, chẳng phải Vô Cực thuận buồm xuôi gió mà đứng đầu?

Trịnh Văn Dũng mở miệng cười to một tiếng.

Khạch khạch khạch!

=========

Lại 1 chương dài. Đề cử! Đề cử ớ....
Bình Luận (0)
Comment