Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 268

Phan Văn Dũng lần này mất một cái ống nhòm. Chẳng biết tên này mang ống nhòm theo để làm gì, nhưng bị mất, nhìn mặt tiếc hùi hụi.

Tình huống mất trộm cũng không có gì đặc biệt. Hắn để ống nhòm trong phòng kí túc, đến tối trở về tìm không thấy.

Giống như trường hợp của Phan Quỳnh Anh, camera ngoài hành lang không ghi lại dấu hiệu gì đáng nghi.

4 vụ trộm, ngoại trừ vụ mất cái ấn của chủ khảo Đinh Kiến Châu, còn lại đều không có hậu quả gì nghiêm trọng. Nhiều người cũng thấy tên của 4 người tạo thành một danh sách A, B, C, D, nhưng cũng không có gì chắc chắn. Hơn nữa, cũng không rõ thủ phạm bày ra chuyện này làm gì.

Giống như một trò chơi khăm. Vì vậy, không ai quá coi trọng vụ việc này., lại không có bằng chứng gì để tiếp tục điều tra, nên công tác điều tra chỉ có thể dừng lại tại đó. Còn những ai tên bắt đầu bằng vần Đ, như Đạt, Đức..., bắt đầu chăm chăm bảo vệ đồ đạc của mình. Kí túc nhà F, là nơi ở của đoàn Giáo phường Cẩm Giang. Cả đoàn đều là nữ, lòi ra một nam sinh, nhưng nam sinh này còn đang học Sơ trung, lại đẹp trai dễ mến, hiền lành ngoan ngoãn, nên không chị gái nào ghét.

Nhưng sau 3 đợt thi, chuyện kì lạ của nam sinh này đã chuyền khắp nơi khắp chốn, khiến cả Giáo phường Cẩm Giang cũng phải ngượng lây.

Nguyễn Thanh Phong, một lần nữa bị gọi lên phòng giáo viên dẫn đoàn.

- Phong!! 3 đợt thi liền em nộp giấy trắng! Mà lần 2 đã không có hình hoạ, thì lần 3 chắc chắn là không có khối, nên em nộp giấy trắng cũng là chuyện cô đã biết trước. Nhưng đừng nói với cô, mai là lên màu, mà tranh của em lại dùng toàn màu trắng đấy nhé!

- Không đâu. Tranh em có màu mà.

- Vậy sao? Vậy thì tốt. Chỉ cần em không bị 0 điểm nữa là được.

Cô giáo hơi thở phào một hơi. Đúng vậy, có những trường phái hội hoạ hiện đại, không có bố cục, không có hình khối, mà hoạ sĩ ngẫu hứng trét lên tranh những mảng màu phá cách.

Trường phái ấn tượng.

Nếu Nguyễn Thanh Phong thật sự muốn vẽ thể loại tranh như vậy, vậy thì 3 đợt thi đầu bị 0 cũng không sao cả, chỉ cần đợt thi màu thể hiện hết mình là được rồi. Học viện Hải Dương, lâu lắm mới được dịp tổ chức một sự kiện lớn, đáng lẽ phải là thời điểm giới thiệu cho cả nước biết về mình, ai dè lại gặp quá nhiều sự cố như vậy.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại tại đó. Khi mọi người còn đang nơm nớp lo sợ tên trộm bí ẩn, hay lo xếp hàng vào ăn nhà hàng bình ổn giá, hay điên đầu vì kì thi, thì một sự cố khác lại tới.

Toàn bộ đoàn học sinh của học viện Vô Cực bị tiêu chảy phải nhập viện.

Kết quả tìm hiểu cho thấy, suất ăn của Vô Cực bị quá hạn sử dụng.

Nhân viên nhà bếp bị khiển trách nặng nề, bếp trưởng bị đuổi việc.

Nhưng những học sinh phải nhập viện, thì không thể nào tham gia kì thi được nữa.

Rụng ở đợt 4 như vậy, không khác gì nói Vô Cực đã bị loại thẳng khỏi cuộc đua này. - Bùi Kiến Huy!!! Mày ra đây cho tao!!!

Trịnh Văn Dũng, ngày thường gặp Bùi Kiến Huy là xưng anh anh em em, ai dè giờ gọi thẳng tên họ, xưng tao gọi mày. Hắn đã điên tiết quá rồi.

- Người anh em, sao vậy?

Từ trên phòng hiệu trưởng, Bùi Kiến Huy ló đầu ra ngoài ban công, tươi cười lên tiếng.

- Chuyện cái con mẹ mày!! Học viện Hải Dương là địa bàn của mày, đầu bếp cũng là người của mày. Nhưng giữa hàng trăm nghìn con mắt nhìn vào Hải Dương, mày dám ngang nhiên ra tay triệt hạ học sinh của tao!!

- Người anh em, đừng nói chuyện không có căn cứ như vậy. Đúng là lỗi của anh, anh tuyển người không tốt. Em xem, vì chuyện này mà Hải Dương cũng tụt 20 hạng trong bảng xếp hạng top trường cả nước, uy tín bị suy giảm trầm trọng. Âu cũng là lỗi của anh, cả học viện bị sụt uy tín như vậy, anh cũng cắn răng chịu đựng. Còn chuyện của học sinh bên em, anh cũng vô cùng lấy làm tiếc. Trưa nay anh sẽ sang thăm các em ấy.

Điệu bộ thản nhiên của Bùi Kiến Huy, chứng tỏ lão đã chuẩn bị vô cùng kĩ càng. Trịnh Văn Dũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.

Hắn hiểu, đây không phải là Bùi Kiến Huy thật sự muốn che giấu, mà là hắn đang thách thức. Hắn biết mọi hậu quả có thể xảy đến.

Bùi Kiến Huy, và Hải Dương, vốn dồn hết hi vọng vào vũ khí bí mật Phan Quỳnh Anh. Nhưng nay Phan Quỳnh Anh xui xẻo thế nào mà bị rụng, nên Hải Dương hầu như không thể nào vươn lên trong kì thi lý thuyết nữa.

Không thể vươn lên, vậy thì chỉ có thể chơi bài Chí Phèo: tất cả cùng chết. Tất cả cùng chết, tức là Bùi Kiến Huy lộ liễu ra tay triệt hạ toàn bộ Vô Cực trước, như để đưa ra lời thách thức: tao chẳng còn gì để mất.

Hậu quả sẽ là gì? Tất nhiên là người bị hại Trịnh Văn Dũng chỉ có thể chơi bài tương tự: triệt hạ toàn bộ Phong Ba, và sau đó Phong Ba sẽ lại triệt hạ Hải Dương.

Vì cả 3 triệt hạ lẫn nhau, nên chẳng ai được lợi cả, cả 3 đều là kẻ thua cuộc. Nhưng cả 3 cùng thua, cũng có nghĩa là không ai thắng. Các học viện khác sẽ vươn lên, nhưng toàn bộ những hành động này, đâu phải chỉ vì một kì thi vớ vẩn? Đây là cuộc đua 3 người chạy tới chiếc ghế Sở trưởng. Chỉ cần 2 tên kia không vượt được qua mình, vậy là mình vẫn còn cơ hội.

Dù sao, vẫn còn một giải đấu mở rộng. Đó mới là lúc phân định thắng thua.

Trịnh Văn Dũng nắm chặt 2 bàn tay. Giờ đây, hắn là kẻ yếu thế nhất. Không còn cách nào khác, hắn phải triệt hạ cái phe đang hùng mạnh nhất hiện giờ: Phong Ba. Và sau khi hạ xong Phong Ba, Hải Dương sẽ lại lên thớt.

Mà muốn triệt hạ Bạch Thanh Phương, thì lại phải liên kết với kẻ vừa triệt hạ mình.

Trịnh Văn Dũng nhanh chóng thu hồi vẻ mặt tức giận, hắn nhoẻn miệng cười thật tươi.

- Anh Huy, nãy giờ em đùa anh thôi mà. Em biết thừa anh không bao giờ làm chuyện đó. Không biết hiện giờ anh có bận không? Em lên phòng tiếp chuyện anh chút nha.

Bùi Kiến Huy cũng ngoác miệng cười đáp lại.

- Bận gì đâu, tiếp thằng em thì chả có bận bịu gì hết. Mời vào, mời vào!

===============

Cố gắng lắm mới có thời gian để viết chương. Chúc mọi người ngủ ngon.
Bình Luận (0)
Comment