Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 290

Mỗi đêm trăng sáng, Bích Liên lại ôm đàn ra hàng hiên, nhìn xuống dòng Mẫu Hà chảy xiết. Mỗi dịp này, người dân thị trấn Thuỷ Liên lại nghe thấy tiếng đàn của nàng ai oán văng vẳng trong đêm.

Tiếng đàn gợi nhớ tới chiến trường phương xa, tới núi thây đầy đồng, bầy quạ hoan thực. Tiếng đàn khiến bất cứ trái tim cứng cỏi nào cũng phải bật khóc, khiến dòng nước như chảy chậm lại, và trăng tròn như mờ đi.

Đêm đó, Bắc Hoàng đời thứ nhất, Hà Linh Vũ vừa từ chiến trận trở về, mùi máu tanh làm át đi vẻ dịu dàng lúc thường nhật. Con cháu một thế gia nức danh vì nền nếp Nho gia, rốt cuộc tính cách đa cảm của Hà Linh Vũ cũng phải đầu hàng trước thời thế loạn lạc, khoác lên thân chiến bào để ra trận, trải bao sinh tử mới giữ lấy một thị trấn Thuỷ Liên yên bình này.

Ngày đó không có Đại Nam, cũng không có Bắc Hà. Chỉ có một Hà Quốc khổng lồ sau 3 nghìn năm thống trị Viễn Đông, chợt rơi vào loạn lạc và suy thoái. Tất cả con dân Hà Quốc, từ kẻ bần nông mù chữ cho tới trí thức học rộng, từ bậc sĩ phu cho tới cường giả oai hùng, đều bất lực ngắm nhìn nền Văn minh huy hoàng một thời dần bước vào diệt vong.

Lời ai oán này không chỉ của riêng Viễn Đông, mà 7 Đại lục và 8 chủng loài đều chịu chung số phận.

1000 năm tranh đấu, rốt cuộc chủng loài, quốc gia, lục địa, tín ngưỡng, lý tưởng, đạo đức, giá trị, đều đã không còn ranh giới, không còn ý nghĩa. Tất cả hoà vào nhau trong cuộc tàn sát điên cuồng này, nơi mọi giá trị cốt lõi của những nền Văn minh dần bị bóp nát, hoà sền sệt vào thành một khái niệm mang tên diệt vong.

Hà Linh Vũ lớn lên trong giai đoạn cuối cùng, giai đoạn tàn khốc nhất của một thế giới như vậy. Hắn nhận ra thế giới này cần một liều thuốc, cần một sự cứu rỗi. Sự cứu rỗi ấy chính là lời dạy của Thánh Hiền, là luân lý trật tự, là lấy đạo đức mà giáo hoá con người. Nhưng để làm được điều ấy, hắn còn chưa đủ sức. Hắn có tài năng, hắn có lý tưởng, hắn có đạo đức, nhưng hắn cô độc.

Hoặc là do hắn nghĩ vậy.

Bởi đêm đó, trong tiếng đàn ai oán của người vợ mà hắn hết mực yêu thương, khi trăng sáng dìu dịu soi bóng dòng Mẫu Hà bao dung độ lượng, một xác người trôi lềnh bềnh dạt vào chân cầu.

Tiếng đàn bất chợt ngừng bặt.

Hoàng Bích Liên hốt hoảng chạy xuống xem xét. Là một người thanh niên. Cường tráng. Tuấn tú. Nhưng trắng bệch. Khắp người đều là thương tích. Nhưng bằng một kì tích nào đó, trái tim của anh ta vẫn nóng hổi, vẫn đập lên những nhịp đập điên cuồng.

Hà Linh Vũ vội vã chạy tới, bế xốc vị khách này vào phòng.

Bằng Luyện Đan Thuật trứ danh của dòng họ Hà, bằng sự chăm sóc tận tình của Hoàng Bích Liên, và bằng ý chí sống còn khủng khiếp của chàng trai lạ mặt, rốt cuộc tới ngày thứ 7, anh ta dần tỉnh lại.

Người mà anh ta trông thấy đầu tiên, cũng là người phụ nữ đẹp nhất thế gian, mà cứ ngỡ như tiên nữ đón anh ta về trời.

Người thứ hai mà anh ta tiếp xúc sau khi tỉnh dậy, là Hà Linh Vũ. Tháng ngày an ổn của Thuỷ Liên cứ thế trôi qua, như thể cuộc chiến đẫm máu ngoài thế gian kia là thuộc về một không gian khác, một thời gian khác.

Vị khách lạ họ Vương lưu lại dưỡng thương nơi phủ của Hà Linh Vũ, vị lãnh chúa của nơi này. Anh ta không nói nhiều, chỉ hay cười. Người ta chỉ biết, anh chàng đến từ phía Nam của Hà Quốc, đã sống sót qua một cuộc chiến kinh hoàng.

Đồng cảnh ngộ với những tráng đinh ra chiến trường, hai người chủ và khách lại thân quen rất nhanh. Mỗi ngày, đều thấy hai bọn họ đàm đạo về thế sự, về tri thức, và về lý tưởng.

Và ngày nào người ta cũng thấy, những cuộc đàm đạo vui vẻ ấy lại thành những trận cãi vã.

Hà Linh Vũ luôn cho rằng, muốn cứu rỗi thế giới, phải lấy đức bao trùm thiên hạ, phục hồi cái “đức” đã mất của tiền nhân.

Chàng Vương kia lại khăng khăng, thế gian này đã mục ruỗng cả về đức tin và tinh thần, thứ bọn họ cần là một thiết chế sắt đá để ép người ta trở về khuôn khổ.

Hà Linh Vũ nói rằng Văn học mới là điều tốt đẹp mà nhân loại cần hướng tới.

Vị khách kia lại cho rằng phát triển Khoa học mới khiến cuộc đời trở nên tốt đẹp hơn.

Và rất nhiều những sự bất đồng khác.

Lạ một điều, sau mỗi lần cãi nhau nảy lửa như vậy, ngày hôm sau cả hai lại ung dung thân mật ngồi uống trà, và lại đàm đạo, rồi lại cãi nhau.

Duy chỉ có 2 điểm chung mà người ta nhận thấy, là hai người đàn ông này đều ôm lý tưởng kinh bang tế thế, vừa si mê tiếng đàn của Hoàng Bích Liên.

Người ta cũng đồn thổi rằng, trong 6 tháng ở lại nơi này, chàng họ Vương kia và Hoàng Bích Liên đã nảy sinh tình cảm. Một thứ tình cảm vượt trên cả dục vọng thông thường. Đó là sự thấu hiểu, sự cảm thông, sự ngưỡng mộ, và ủng hộ lẫn nhau.

Đây cũng là lần đầu tiên, Hoàng Bích Liên biết tới thứ gọi là tình yêu. Là dành trọn tình cảm cho một người đàn ông, là sẵn sàng hi sinh tất cả cho người đó, cho lý tưởng của người đó.

Mỗi đêm trăng sáng, người dân Thuỷ Liên vẫn nghe văng vẳng tiếng đàn của nàng, nhưng không còn đâu sự u buồn và đau đáu. Chỉ còn lại sự tươi sáng, trong trẻo, và tràn đầy hi vọng.

Hà Linh Vũ biết. Hắn thừa nhạy cảm để biết. Nhưng hắn quá si mê Bích Liên, quá coi trọng bạn mình. Hắn không nỡ làm kẻ vô duyên. Hắn đã quyết định lùi bước. Ân nghĩa vợ chồng, nói cho cùng chỉ là một món nợ. Còn nụ cười của giai nhân, còn tiếng đàn mê li kia, mới là điều hắn trân quý nhất.

Nhưng anh chàng họ Vương lại không nghĩ như vậy. Anh ta không che giấu ái tình dành cho người đẹp, nhưng mỗi lần cùng nàng ngắm trăng nghe đàn, mắt anh lại đăm đắm về nơi xa xôi, về phía thượng nguồn dòng sông, về thế giới đẫm máu ngoài đó.

“Tôi còn có một lời thề. Một lời thề còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình. Một lời thề ràng buộc cả linh hồn và thể xác. Tôi không thể ở lại đây với nàng, không thể ngắm trăng nghe đàn mà hưởng thụ một đời sống an nhàn này mãi. Tôi biết như vậy là bất công với nàng, nhưng tôi biết rằng nàng cũng không coi trọng những kẻ không giữ lời thề!”

“Nếu vậy thì, hãy lập thêm một lời thề, với em, được chứ? Rằng chàng sẽ quay trở lại? Dù cho bầu trời này có sụp xuống, dù cho mặt đất có sôi trào, dù cho 7 Đại Thư viện đều bốc cháy, dù cho 8 chủng loài có diệt vong, em vẫn sẽ đứng đây đợi chàng! Đây chính là lời thề của em!”

“Vậy thì, ta cũng xin thề!”

“Vậy thì, ta cũng thế!”

Hai người giật mình quay lại, chỉ thấy Hà Linh Vũ đã đứng đó từ lúc nào.

“Ta xin thề với nàng, Bích Liên, rằng ta sẽ đưa cậu ấy sống sót trở về với nàng, dù có phải đồi bằng tính mạng của mình đi nữa!”

“Chàng...?”

“Vương huynh, dù hai ta bất đồng quan điểm, bất đồng lý tưởng, nhưng hoài bão của anh là thật, lời nói của anh cũng không hề giả dối. Tôi cũng vậy. Con đường của chúng ta rồi sẽ có ngày tách biệt, nhưng ít nhất bây giờ thì chưa. Bây giờ, tôi và anh đều là những kẻ theo đuổi vận mệnh của bản thân. Vậy thì, tôi sẽ lên đường với anh. Cứ ngồi hưởng sự an nhàn nơi đây, tôi sẽ chết trong sự hối tiếc!”

“Hà huynh, vậy anh có dám cùng tôi đi hết quãng đường mà chúng ta có thể đi chung chứ? Giúp tôi giúp đỡ kẻ yếu, kiềm chế kẻ mạnh, trừng trị kẻ ác, giữ gìn trật tự cho thế giới chứ?”

“Đây chính là lời thề của anh với "người đó"?”

“Đúng vậy. Đây là lời thề của riêng tôi. Tôi không bắt anh phải chia sẻ lời thề này. Tôi chỉ mong anh đi cùng tôi đến hết chặng đường này. Giúp tôi thực hiện kế hoạch điên rồ này!”

“Hãy nói ra kế hoạch của anh đi”

“Đánh cắp Đại Thư viện!” - Chuyện xưa kể lại, đã 3000 năm rồi mà chi tiết ghê thế nhỉ? Có chỗ nào là đời sau thêm mắm thêm muối không vậy?

Quang vừa nghe kể chuyện, vừa che miệng ngáp, vừa bình luận.

- Có tin là tôi sắp rút guốc ra đập vào mặt anh không?

Hoàng Bích Như tức xì cả khói.
Bình Luận (0)
Comment