Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 307

Vút!! Vút!! Vút!!

Uỳnh!! Uỳnh!! Uỳnh!!

Tiếng gió rít gào cùng tiếng bi sắt bị đánh văng khắp nơi không ngừng vang lên.

Đã nhiều lần những viên bi sắt bị đánh bật đi vượt quá tầm kiểm soát của Hồ Việt Khoa, lao thẳng về phía khán giả, nhưng đều va phải một lớp màn vô hình và bật ngược trở về.

- Cứ thế này thì Hồ Việt Khoa sớm muộn cũng bị chính bi sắt của mình phang cho bầm người!

- Tên điên này sao cứ càng ngày càng tăng tốc độ bi lên thế nhỉ? Muốn chết à?

Giờ thì đến học sinh bình thường cũng nhận ra được là bi sắt đang tăng tốc tới kinh hoàng. 6 hòn bi bắn qua bắn lại trong khuôn khổ sàn đấu, lại bị gió tác động theo những quỹ đạo khó lường, vô cùng nguy hiểm.

Ai cũng nghĩ Hồ Việt Khoa đang tự sát.

- Thầy có nhớ câu chuyện về chiếc gương không? - Vương Thành Văn chợt hỏi.

- Gương? - Hà Chí Thương sững sờ.

- Hoa trong gương, trăng trong nước. Vậy là có đến 2 đóa hoa, và 2 vầng trăng đúng không?

- Đúng. Mà cũng không đúng.

- Càng nhiều mặt phản chiếu, thì ánh sáng phản xạ càng nhiều. Thứ ta nhìn thấy, chỉ là ánh sáng phản chiếu của đóa hoa, của mặt trăng mà thôi.

- Vậy thì có liên quan gì tới trận đấu này?

- Vì giờ đây, thứ mà anh Khoa đang muốn phản xạ, không phải là ánh sáng, mà chính là bi sắt! 6 viên bi sắt, nhưng qua vô số lần phản xạ với tốc độ cao, không khác gì vô vàn viên bi sắt!

- Tức là…

- Tức là càng nhiều bi, càng thí nghiệm được nhiều hơn. Anh ta đang muốn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để giải mã ra yếu điểm của Thần Phong Thịnh Yến!

- Có thể không? - Hà Chí Thương lại hỏi. Những câu hỏi của hắn, phần nhiều là để kiểm chứng khả năng tư duy của thằng bé.

- Có thể! Gió cũng là hiện tượng vật lý, cũng có quy luật! Gió này lại do con người tạo ra, mà con người cũng có quy luật! Quy luật ấy mang tên là thói quen!

- Vậy ra đó là cách em đánh bại Vương Phú? Nắm bắt được thói quen của cậu ta?

- Đúng vậy. Nhưng chưa hết, lúc đó em phải đợi anh ta dồn em vào góc tường.

- Vì sao vậy?

- Vì Vương Phú không ngừng di chuyển, sự di chuyển dù có thể đoán được, vẫn làm tăng biến số lên một cách không cần thiết. Sợi dây xích của anh ta dài 5m, tầm tấn công mà anh ta thường dùng là 3m, và anh ta luôn giữ với em một khoảng cách từng đó. Vậy nếu em bị ép vào chân tường, thì anh ta sẽ đứng yên một chỗ cách em 3m, sẽ dễ đoán hơn rất nhiều.

Càng nghe câu trả lời của Vương Thành Văn, Hà Chí Thương càng cảm thấy kinh ngạc. Không phải bởi khả năng tư duy, mà là ở lượng kiến thức của nó. Biến số? Quy luật? Phản xạ ánh sáng? Quy luật con người? Những kiến thức cao cấp này, là ai dạy nó? Mà không phải bất cứ một đứa nhóc nào 12 tuổi cũng tiếp thu được những kiến thức này, chưa nói tới chuyện vận dụng được một cách dễ dàng vào thực tế như vậy. Thằng nhóc này, muốn đi thi Học sinh giỏi, đâu cần thiết phải thi môn Văn?

- Như em nói, vậy thì dù Nguyễn Thanh Phong mạnh hơn Vương Phú, nhưng lại ít kinh nghiệm hơn? Cậu ta chỉ đứng yên một chỗ?

- Đúng vậy. - Văn gật đầu. - Với 16 ngọn gió, cộng với khả năng di chuyển, dù là đơn giản thôi cũng được, đã có thể nhân lên vô vàn biến số. Như vậy thì bài toán này vô cùng nan giải. Nhưng nếu chỉ như bây giờ, tin rằng anh Khoa…

Bốp!!

Văn chưa nói hết câu, một viên bi sắt đã đánh trúng người Nguyễn Thanh Phong.

Toàn bộ khán giả reo hò náo nhiệt.

Không thể tin được! Thần Phong Thịnh Yến đã bị phá!

Những viên bi sắt, va đập tứ tung từ bốn phương tám hướng, không ngừng đánh vào người Nguyễn Thanh Phong. Thân thể còm nhom của cậu ta như khuỵu hẳn xuống.

Hà Chí Thương gật gù.

- Nguyễn Thanh Phong không phải là người duy nhất sinh ra ở Giang Hạ. 16 loại gió thổi qua Giang Hạ, một thiên tài lập dị như Hồ Việt Khoa cũng không thể nào chưa từng đo đạc. Cậu ta nắm được về các loại gió cũng không kém Nguyễn Thanh Phong đâu, thậm chí về phương diện nào đó còn nhỉnh hơn nữa. Chưa kể, Thần Phong Thịnh Yến này, Nguyễn Thanh Phong phải không ngừng bổ sung thêm “gió”, mà cách bổ sung của cậu ta đều dựa vào thứ tự theo mùa, lại càng dễ đoán.

Văn cũng gật đầu.

- Mỗi một cơn gió tan đi, lại phải bổ sung một cơn gió mới. Hơn nữa, cơn gió đó chắc chắn là cơn gió vừa tan. Một vòng tuần hoàn như vậy mới đảm bảo được có tất cả 16 loại gió đang cùng tồn tại. Anh Phong vì quá chú trọng tới số lượng tối đa mà tự làm đấu pháp của bản thân trở nên đơn điệu và dễ đoán.

- Bản thân em cũng nên lưu ý điều này. Cầu toàn đôi lúc lại rất dở. - Hà Chí Thương thở dài. Nguyễn Thanh Phong quả nhiên có tiềm năng, không ngoài những gì hắn dự liệu. Chỉ có điều… đúng là còn hơi sớm…

Trên sân, Hồ Việt Khoa cũng đã thu 6 hòn bi về nằm gọn trong hai bàn tay của mình, hai bàn tay lại một trên một dưới, như tư thế của Thái Cực Quyền. 6 viên bi nằm lơ lửng giữa hai bàn tay, bắt đầu lấy một viên làm trung tâm, 5 viên khác bắt đầu quỹ đạo quay xung quanh nó, càng ngày càng nhanh, tới mức chóng mặt.

- Nguyên Tử Quyền? - Đến Hà Chí Thương cũng sửng sốt. Không kịp hắn ra hiệu, các giảm khảo khác cũng vội vã tăng thêm cường độ phong ấn.

- Để mức tối đa đi! - Hà Chí Thương vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn vội hô lên. Nếu phong ấn của Hải Dương không ổn, hắn sẽ buộc phải dùng năng lực Chí Tôn của mình để can thiệp. Nhưng phong ấn của nơi đây tốt hơn hắn nghĩ rất nhiều, nên hắn có thể tạm thời buông lỏng.

6 quả bi sắt của Hồ Việt Khoa, đã quay tít mù tới mức không còn nhìn rõ hình dáng, chỉ thấy một quả cầu lớn đang không ngừng xoáy tròn với tốc độ khủng khiếp, sức gió nó tạo ra dường như còn át cả Thần Phong Thịnh Yến của Nguyễn Thanh Phong.

- Haaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!

Hét lớn một tiếng, Hồ Việt Khoa bắn ra quả cầu này, nó xé gió vun vút lao thẳng tới đối thủ. Động lực từ 5 quả cầu vệ tinh như phá tan hoàn toàn sức cản từ 16 loại gió, sau một cú va chạm tạo nên một tiếng rít gào đinh tai, đã đâm xuyên của Thần Phong Thịnh Yến!

Bốpppppppppppppp!!!!

Huuuuuuuuuuuuự!!!!

Nguyễn Thanh Phong trúng một chiêu này vào giữa bụng, miệng chưa kịp phun một ngụm máu, cả người đã bị đẩy bay về phía sau, như một con diều đứt dây, đáng lẽ phải bay thẳng ra ngoài sân đấu, nhưng lại va vào lớp phong ấn vừa được gia cố, bật ngược trở về, sau một cú tiếp đất nặng nề, nằm bẹp trên nền đất, vô cùng thảm thương.

- Nặng tay quá…

Các nữ sinh bắt đầu xót xa cho Nguyễn Thanh Phong.

- Nhưng cũng thật ngầu…

Chẳng biết chị em nào nói ra câu này, tất cả nữ sinh bắt đầu bị “lây nhiễm” tư tưởng này.

Đúng vậy, chẳng cần biết gù lưng hay thẳng lưng, to cao hay ốm yếu, chẳng cần biết hòa đồng hay lập dị, đẹp trai hay xấu trai.

Thiên tài luôn luôn ngầu.

Cường giả luôn là kẻ ngầu nhất trong những kẻ ngầu.

Chỉ cần ngươi là Cường giả, phụ nữ chẳng bao giờ tiếc chút tương tư để ngưỡng mộ ngươi.

Bây giờ, tất cả những con tim vừa chớm rung động vì Nguyễn Thanh Phong, đã ào ào “cảm nắng” Hồ Việt Khoa.

Một đòn Nguyên Tử Quyền vừa rồi, kết hợp với “hiệu ứng” bay như diều đứt dây của Nguyễn Thanh Phong, thật sự là quá ngầu!

Trọng tài chạy tới, nhìn Nguyễn Thanh Phong thê thảm nằm đó, không khỏi lắc đầu thương xót.

Ông ta bắt đầu giơ tay lên đếm.

- Hồ Việt Khoa!

- Hồ Việt Khoa!

- Hồ Việt Khoa!



Tiếng hô đã bắt đầu vang lên.

Hà Chí Thương cũng lắc đầu thở dài.

- Chỉ cần không bị ám ảnh vì trận thua này quá nhiều, ngày sau tương lai vẫn còn rất sáng sủa…

Chỉ có Vương Thành Văn bắt đầu nhíu mày.

- Nói về cầu toàn, thì anh Phong… có lẽ… không cầu toàn chút nào đâu. Thậm chí… còn rườm rà quá!

- Hả?! Em vừa nói cái gì?

Hà Chí Thương bỗng nhiên giật nảy mình.

- Em nói là… anh Phong rườm rà quá.

- Rườm rà? Cái gì rườm rà?

Hà Chí Thương như cảm thấy mình gặp Dejavu, vô thức nói lại một câu mà hắn đã từng nói cách đây vài năm.

Trong một đêm mưa dưới tầng Vô thức thứ 4, trong một lần Trà Hội.
Bình Luận (0)
Comment