Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 309

Ăn một đòn Nguyên Tử Quyền như vậy vào bụng, lúc này Nguyễn Thanh Phong cũng không còn sức đứng vững nữa. Mồm hắn nhễ nhại máu, khắp người bầm dập, quần áo rách bươm, hai mắt trợn trừng vô hồn. Nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt cây bút.

Gió đã gần như ngừng hẳn. Chỉ còn vài cơn gió phe phẩy chẳng thấm là bao so với cơn giông tố vừa qua.

Ai cũng nghĩ, thắng bại đã định.

Hồ Việt Khoa cũng đã thu 6 hòn bi của mình về. Hắn không cần tốn sức để dùng tới 6 hòn bi này nữa. Lần này, hắn chỉ cần bắt lấy cơ hội lao lên, tung ra một đòn kết liễu thật đơn giản là đủ.

Lúc nào không cần phung phí sức lực, thì nên tiết kiệm. Đó chính là phong cách của Hồ Việt Khoa.

Bằng một tốc độ không phải quá nhanh, nhưng cũng không chậm, hắn lao tới. Sức gió lưa thưa thổi ra từ phía đối thủ không cản nổi bước tiến của hắn. 6 hòn bi xoay tròn xung quanh nắm tay của hắn.

Chỉ một quyền này, là chấm dứt mọi thứ.

Đúng khi nắm đấm của Hồ Việt Khoa chỉ còn cách mặt của Nguyễn Thanh Phong vài phân, bàn tay cầm bút của Nguyễn Thanh Phong, chợt hời hợt vung lên.

Không có khí thế bài sơn đảo hải như lúc nãy, không một lời cảnh báo, không có bất kì dấu hiệu nguy hiểm, chỉ đơn thuần giống như người ta vung bút lên viết. Một cánh tay khẳng khiu run rẩy. Một nét hất nhẹ.

Crắcccccccccccckkkkkk!!!!!!!!!!!!

Thân thể Hồ Việt Khoa như bị ngàn cơn gió bão thổi qua, bị cuốn thẳng lên không trung, kèm theo đó là tiếng răng rắc ghê rợn vang lên khắp các khớp xương. Cơn đau đớn ập tới ngay trên không, khiến hắn gần như bất tỉnh ngay lập tức. Thứ hắn còn nhớ cuối cùng, là mình bị đánh văng ra khỏi võ đài tới hơn 10m.

Tất cả lặng im sững sờ.

Trọng tài hốt hoảng chạy vội tới. Sân đấu đã phủ phong ấn mạnh tới vậy, tại sao tuyển thủ còn có thể bị đánh văng ra ngoài hơn 10m? Tại sao lại có tiếng răng rắc ghê rợn kia?

Hồ Việt Khoa nằm trên mặt đất co ro vặn vẹo, nét đau đớn còn in hằn trên nét mặt, mắt trợn trừng như vừa trải qua một cơn tra tấn khủng khiếp.

- Chưa chết! - Câu nói này thốt ra, khiến tất cả đều thở phào. - Nhưng xương cốt gẫy hết rồi, mau chóng đưa vào bệnh viện!

!!!!!!

Tất cả học sinh xôn xao ồn ào.

Một pha cuối cùng, rất chậm, ai cũng nhìn rõ. Chỉ một nét đưa bút, lại có thể đánh gãy hết xương cốt đối thủ? Hồ Việt Khoa còn bị đánh bay một cú thật là bắt mắt, thật là phô trương, khiến ai nhìn cũng phải hằn sâu ấn tượng vào trong não. Một chiêu thức này, vừa bí ẩn, lại vừa khủng khiếp.Hà Chí Thương cũng há hốc mồm không nói nên lời.

Rườm rà? Cái gì rườm rà?

Giờ hắn đã hiểu.

Nguyễn Thanh Phong, từ lúc bắt đầu nộp cho ban giám khảo một tờ giấy trắng, là lúc hắn bắt đầu vẽ bức tranh của mình.

Mọi người nghĩ hắn đang cù nhây, nhưng thật ra, hắn đang nghiêm túc vẽ. Hắn nộp giấy trắng, bởi vì tranh của hắn không có bố cục. Nhưng không có nghĩa là suốt buổi thi hắn không vẽ.

Đặt nét bút ở đâu, cũng là vẽ. Mà không đặt bút ở đâu, cũng là vẽ.

Ngày thứ 2, hắn nộp giấy trắng. Vì hắn bảo, tranh của hắn không có phác thảo.

Ngày thứ 3, cũng là giấy trắng. Vì hắn bảo, tranh của hắn không có hình khối.

Lần thứ 4, hắn đổ một màu xanh biếc lên bức tranh của mình. Vì bức tranh của hắn, lấy màu xanh làm chủ đạo.

Ngày thi cuối cùng, hắn cho người ta thấy một kiệt tác. Một ngọn gió xanh biếc cuồn cuộn thổi, làm choáng ngợp bất cứ ai nhìn thấy.

Nhưng sau 5 lần thi, bức tranh ấy vẫn chưa hoàn thiện. Đó là lý do Nguyễn Thanh Phong còn chưa ngừng vẽ. Dù có là chủ khảo Đinh Kiến Châu tới bắt chuyện với hắn, hắn cũng chả quan tâm.

Lên tới võ đài, ăn đòn của đối thủ đến mủ người, hắn vẫn không ngừng suy nghĩ về bức tranh.

Trận đấu với Vũ Việt, cũng chỉ là một lần vẽ tiếp bức tranh ấy. Ngọn gió của hắn, không còn nằm trong khuôn khổ bức tranh, mà đã thổi ra ngoài đời.

Trận đấu với Hồ Việt Khoa cũng vậy. Hắn tái tạo lại 16 loại gió trong kí ức của mình, tạo nên một bức tranh Thần Phong Thịnh Yến làm nức lòng bao nhiêu khán giả.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.

Hắn thấy tranh của hắn vẫn thiếu gì đó.

Đó cũng là lúc, Vương Thành Văn chê hắn rườm rà.

Bởi vì thứ Nguyễn Thanh Phong muốn, là khiến cho bức tranh của mình, ngọn gió của mình khắc sâu ấn tượng vào trong kí ức của mỗi người, khiến nó trở thành ngọn gió hùng mạnh nhất, bá đạo nhất, đẹp đẽ nhất. Mà để làm được điều đó, hắn không nên tả ngọn gió.

Vì dù ngọn gió có chân thực tới đâu, mạnh mẽ tới đâu, dù có là Thần Phong Thịnh Yến hoành tráng kia, người ta cũng chỉ nhìn thấy một thứ: gió. Chỉ có gió và gió, người ta không thấy được một sự vật nào được đặt vào để so sánh với ngọn gió. Chỉ qua so sánh, người ta mới nhận thấy mạnh và yếu. Đặt vào bức tranh một vật yếu ớt, mong manh trước cơn gió hùng vĩ kia, mới khiến người ta sâu sắc nhận ra ngọn gió ấy mạnh mẽ đáng sợ cỡ nào.

Đó cũng là lúc, một nhành cây xuất hiện. Khẳng khiu, tơi tả, co mình run rẩy trước bão tố.

Nét bút cuối cùng, chính là khắc họa nên nhánh cây ấy. Mà nhánh cây ấy, lại là Hồ Việt Khoa. Run rẩy trước gió bão, cuối cùng bị đánh cho gẫy nát, tơi tả, bầm dập.

Chỉ một nét bút, một nhánh cây, trở thành điểm nhấn tập trung toàn bộ ánh nhìn. Nhưng qua nhánh cây khẳng khiu run rẩy ấy, người ta lại nhìn thấy thiên nhiên hùng vĩ, nhìn thấy bão tố rợn ngợp, tâm trí người ta bị thổi bay bởi cơn gió khốc liệt.

Đây không phải là Tái Tạo. Đây là Ấn Tượng!

Đây là trường phái Ấn Tượng đặc trưng của Viễn Đông. Đây là từ một hạt cát để nhìn ra Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới. Là nhìn một cái lá để thấy một rừng cây.

Tầng Tư duy Ấn Tượng, một trong 3 tầng Tư duy cao cấp nhất hiện nay. Mà một kẻ duy nhất đạt được cả 3 cảnh giới Tư duy Ấn Tượng, Trừu Tượng và Siêu Thực, chính là một Đại Họa gia nghìn năm có một, một trong 5 kẻ mạnh nhất thế giới. Edward Kaiser.

Edward Kaiser thậm chí không cần tới Đại Thư viện, mà dùng hai bàn tay trắng và thiên phú quái kiệt của mình, đoạt lấy một phần ba thiên hạ! Người đời gọi hắn là Đại Họa gia, Đại Nhạc gia, và hắn cần tới hai thiên phú khủng khiếp của mình để đạt được thành tựu trên, nhưng bất cứ ai đuổi kịp hắn dù chỉ một trong hai, đã xứng để gọi là Tuyệt thế Thiên tài!

Hà Chí Thương chợt nhận ra, mình đã nhầm về Nguyễn Thanh Phong. Thật sự quá nhầm. 14 tuổi đạt được Tầng Tư duy Ấn tượng, thiên phú này, tiềm năng này, đã có thể sánh ngang Edward Kaiser!

Thậm chí, trong tương lai, cánh cửa bước vào cảnh giới Siêu Hình, lại có thêm một ứng viên thứ 2!Lim dim đứng trên sân đấu một hồi, Nguyễn Thanh Phong mới mở mắt. Nét mặt hắn hiện rõ vẻ mãn nguyện.

- Vậy là đã vẽ xong một bức tranh!

Vẽ ra một bức tranh này, chẳng biết là mất bao lâu. Hắn chả nhớ nữa. Từ lúc mà ban giám khảo nói câu: “Hãy vẽ ra bức tranh kiệt tác nhất mà em có thể”, thì hắn đã rơi vào trạng thái này rồi. Những sự việc sau đó, như gặp Vương Thành Văn, rồi vân vân vân vân, hắn có nhớ, nhưng khá mơ hồ.

Và rồi, hắn bắt đầu cảm thấy đau ê ẩm.

Đầu đau, mặt đau, chân tay đau, khắp người đau.

Chỉ vẽ tranh mà thôi, sao mà đau thế nhỉ?

Nguyễn Thanh Phong cố nén cơn đau, khập khiễng đi xuống đài. Khán giả xung quanh ồ lên reo hò. Hắn chẳng biết họ reo hò cái gì. Chắc là tán thưởng bức tranh của hắn chăng?

Cũng chỉ là một bức tranh mà thôi. Đầu hắn lại nảy ra một ý tưởng mới. Và nhiều ý tưởng khác đang xếp hàng. Rồi hắn sẽ lại vẽ, vẽ nữa, vẽ mãi.

Chỉ mong là, lần sau vẽ đừng đau như lần này.

- Anh Phong! - Văn chạy ra đón hắn - Đẹp lắm!

- Nhóc cũng thấy hả? Đẹp chứ? - Nguyễn Thanh Phong hớn hở.

- Nhưng hơi rườm rà. Lần sau anh cố gắng dứt điểm nhanh nhanh nhé!

- Ủa? Lâu lắm hả? Bao lâu?

- Hình như là hơn 30 phút đó. Nhìn anh tơi tả hết rồi!

- Xì. 30 phút là còn nhanh chán!

Ủa? Hóa ra bao chuyện xảy ra trong lúc mình vẽ tranh, mới chỉ có 30 phút đó hả? Nguyễn Thanh Phong hơi giật mình. Ấy thế mà cứ tưởng mấy tuần trôi qua rồi chứ? Sáng tạo nghệ thuật quả là vượt qua mọi khái niệm về thời gian á.

- Này em! Nguyễn Thanh Phong!

Hà Chí Thương gọi giật hắn lại.

- Vâng thầy?

- Em thật sự rất khá! Có muốn làm việc cho thầy không?

Rồi hắn cúi xuống ghé vào tai Nguyễn Thanh Phong, nói nhỏ:

- Nói câu này em đừng hoảng hốt, ta chính là Hà Chí Thương!

Nói xong, Hà Chí Thương vẻ mặt đắc ý nhìn Nguyễn Thanh Phong, chờ xem mọi loại phản ứng mà một đứa bé có thể có khi được một đại nhân vật để mắt như vậy.

Khà khà, cứ kiêu nữa đi. Chủ khảo để ý thì không thèm tiếp, đến mức ta phải xưng danh rồi, còn không quỳ xuống mà xin chỉ dạy đi!

Dù gì thì gì, Hà Chí Thương cũng thấy may mắn, vì chắc chỉ mình hắn nhận ra thiên tài này. Nếu là để tên Edward tìm ra… Không, dù là Vương Vũ Hoành, có khi còn có sức lôi kéo hơn. Đại Nam còn đang để ngỏ mấy ngành Nghệ thuật, đầu quân cho hắn, nắm chắc ghế Bộ trưởng. Thật là quá nguy hiểm! Cứ ra tay trước vẫn hơn.

- Không thích.

- Đó tốt… Hả???!!!

- Em không thích!

Sau đó, Nguyễn Thanh Phong cùng Vương Thành Văn cứ thế quay đầu đi mất. Vừa đi vừa ríu rít nói chuyện. Hà Chí Thương còn căng tai nghe rõ được một câu mà Nguyễn Thanh Phong hỏi Vương Thành Văn.

- Hà Chí Thương, là ai vậy?

- Em không rõ lắm. Có nghe Linh nói, là Bắc Hoàng.

- Bắc Hoàng là ai?

- Em cũng không biết.

Nghe thấy lời này, Hà Chí Thương chỉ muốn giơ hai tay lên kêu trời. Nguyễn Thanh Phong cùng Vương Thành Văn, hai đứa trẻ vô lo vô nghĩ này, rồi sẽ ảnh hưởng tới thế giới ra sao, chính hắn cũng không đoán nổi.
Bình Luận (0)
Comment