Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 342

Văn đăng kí học cấp tốc, tức là nó không cần lên lớp theo thời khóa biểu. Nó có thể học bất kì lớp nào nó thích, và tra cứu bất kì loại tài liệu nào trong thư viện.

Nó nghĩ rằng chương trình học toàn bộ các môn là rất nặng, nó sẽ phải nai lưng ra để học cho hết, nhưng 6 tháng này, nó hoàn toàn có thể hi sinh việc đi học để điều tra. Thời gian ở trên trường, nó quyết tâm vùi đầu vào thư viện.

Thằng Cường không phải học nhiều như nó, lại toàn là các môn thể chất, nên cũng rảnh. 2 đứa kéo nhau lên thư viện.

- 2 đứa cần tìm gì nào?

Bác thủ thư hỏi.

- Cháu muốn tìm các giáo trình liên quan tới điều tra hình sự. - Văn nói.

- Còn cháu muốn tìm danh sách nhân sự trường Kình Ngư. - Cường nói.

- Ồ, 2 đứa còn nhỏ mà thích mấy đề tài lạ lùng quá nhỉ? - Bác thủ thư cười - Được rồi, đợi bác chút, để bác vào tìm. 2 cháu cũng ra máy tính tìm kiếm danh mục sách thử xem, có gì báo cho bác mã số.

Văn với Cường vừa ra chỗ máy tính, còn đang hí hoáy tìm cách tra cứu, bác thủ thư đã trở lại cùng mấy cuốn sách.

- Bác lấy nhanh quá bác nhỉ?

- Ừ. Bác từng nói, trí nhớ của bác rất tốt mà.

Cả buổi sáng hôm đó, 2 đứa hí húi đọc sách. Cường mở cuốn danh sách, cặm cụi chụp lấy từng trang một.

- Đại ca, làm sao để tiếp cận được mấy người ở dưới cống ngầm đó?

- Tao đang nghĩ. Mà mày chụp tên tuổi thế này không ích gì đâu. Tra cứu mã số học sinh, rồi tìm ảnh của họ. Cầm ảnh đi hỏi sẽ dễ dàng hơn. À mà, đừng chỉ tìm những người có điểm Thể dục cao.

- Sao vậy đại ca?

- Cũng có thể họ sẽ cố che giấu khả năng của mình. À mà khoan đã.

- Sao nữa ạ?

Văn giơ ngón tay chỉ vào một đoạn trong cuốn sách nó đang đọc. Giáo trình tâm lý tội phạm.

- Có những loại tội phạm mang tâm lý khoa trương. Những kẻ này thường có tuổi thơ không mấy vui vẻ, luôn bị chửi mắng, bạo hành, luôn bị so sánh với những thứ thấp hèn, không được tôn trọng, luôn bị chửi là ngu xuẩn. Tâm lý nín nhịn từ bé có thể được giải phóng một cách vô thức bằng cách gây tội ác khoa trương và dễ nhận biết.

- Em chưa hiểu?

- Thủ phạm giết người hàng loạt, luôn gây án theo cùng một cách, là dùng Bộc Phá Quyền đánh nát nội tạng nạn nhân. Thủ pháp như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, như là một dấu hiệu đặc trưng, để mỗi khi hắn giết người, cả thành phố phải biết là “ta đã ra tay” vậy. Việc thực hiện những nhiệm vụ có độ khó cao, chứa nhiều thủ thuật phức tạp, nhưng cũng rất phô trương. Ví dụ như việc để xác chết của cô Vân tự đi bộ ra công viên rồi chết ở đó, không chỉ là một hình thức đánh lạc hướng điều tra, còn ẩn trong đó sự phô trương rõ rệt.

- Rồi sao nữa ạ?

- Một kẻ thích phô trương như vậy, hẳn phải có một tuổi thơ khó khăn và bị bạo hành. Nhà hẳn không giàu có gì, thậm chí là rất nghèo. Có thể có cha mẹ li hôn, ở với bố mẹ kế, hoặc mồ côi và được nhận nuôi, nếu không thì gia đình cũng không hòa thuận gì. Một kẻ có tuổi thơ như vậy sẽ có khao khát chứng minh bản thân rất mạnh.

Nói tới đây, Văn chợt ngừng lại.

Càng mô tả, nó càng cảm thấy như đang nói về chính mình. Liệu… nó có ham muốn chứng tỏ bản thân như vậy hay không?

- Tiếp đi đại ca.

- Ham muốn chứng minh bản thân như vậy, lại có năng lực vận động cao, liệu kẻ đó có muốn che giấu năng lực Thể dục của mình hay không? Hẳn là không! Vậy nên, hãy khoanh vùng những học sinh hoặc giáo viên có thành tích cao môn Thể dục lại. Đồng thời, mày nên bỏ thời gian để hỏi thăm về gia cảnh của từng người trong số bọn họ.

- Ồ! - Cường như được khai sáng - Đại ca nói vậy, em lại liên tưởng ngay tới một người.

- Ai?

- Thầy Kiên.

- Vậy à?

- Vâng, thầy Kiên cũng có gia cảnh khó khăn lắm. Chỉ ở với mẹ.

- Nhưng mẹ thầy ấy có bạo hành thầy ấy không?

- Không. Hình như không. Hai mẹ con thầy thương nhau lắm.

- Nếu vậy thì không giống đâu. Mà dù sao thì thầy ấy cũng không phải là hung thủ.

- Học sinh và giáo viên có thành tích Thể dục cao có rất nhiều, em còn phải xem danh sách của những năm học trước nữa. Rồi tìm hiểu gia cảnh của từng người, khá là mất thời gian đây.

- Không sao. Trong vòng 6 tháng tìm ra là được.

Cường bặm môi gật đầu. Dù nó còn công việc học hành, nhưng vì nghĩa quên thân, đã hứa là phải thực hiện tới cùng.

“Nắm được tâm lý của kẻ phạm tội, cũng là một dấu hiệu của một nhà điều tra giỏi. Nếu có thể đặt mình vào vị trí của tên tội phạm, tự mình tái hiện lại quá trình diễn biến tâm lý của hắn, hoàn toàn có thể thực hiện tiến trình điều tra khác với bình thường, suy từ nguyên nhân tới kết quả, chứ không phải từ kết quả mới lần tìm lại nguyên nhân.”

“Muốn vậy, nhà điều tra cần dựa vào những thông tin mà mình thu thập được về kẻ phạm tội, từ đó phác họa nên một chân dung đầy đủ nhất về kẻ đó”.

Văn gấp sách lại. Nó nhắm mắt cố tưởng tượng.

Trong bóng tối, một kẻ đứng đó. Không rõ gương mặt, hình dáng, cũng không rõ cả giới tính. Nhưng rất có thể là đàn ông. Hắn có một tuổi thơ buồn tủi, bị bạo hành, bị mắng chửi, nghèo khó. Nếu vậy, những năm tiểu học, khi đi học, hẳn bạn bè hắn sẽ xa lánh hắn, coi thường hắn. Thầy cô cũng không coi trọng hắn. Năng lực của hắn không được ai công nhận. Cũng giống như Văn vậy.

Ngươi là ai, hỡi kẻ có thời niên thiếu giống hệt ta kia?

Văn lầm bầm tự hỏi.

Trong cuốn sách Văn học lý trí của thầy Nguyễn Mạnh đã viết.

“Phàm là mọi vật trên đời, đều xảy ra có lý do của nó. Và những lý do giống nhau, luôn dẫn tới những kết quả giống nhau. Nếu ta không thể nào miêu tả nổi một sự vật mà ta không biết, thì thay vào đó, hãy tìm kiếm những yếu tố cấu thành nên nó, và mô tả một sự vật khác cũng cấu thành từ yếu tố đó mà ta có thể biết.”

Nếu ta chính là hung thủ thì sao? Nếu 5 năm, 10 năm nữa, một đứa trẻ hiền lành và nhút nhát như ta trở thành 1 kẻ giết người tàn nhẫn, vậy thì… nguyên nhân gì có thể khiến ta trở nên như vậy?

Văn lẩm bẩm tự hỏi câu hỏi này. Nó để mặc thằng Cường ngồi đó tra cứu, nó bước ra ngoài thư viện.

Nếu bản thân ta chính là chìa khóa để giải mã kẻ trong bóng tối kia, thì ta phải khai thác bản thân ta cho thật triệt để.

Khoanh vùng trong trường Kình Ngư, khai thác chính mình, đó là 2 hướng điều tra mà Văn vạch ra. Nó vẫn còn những hướng điều tra khác. Tìm hiểu hiện trường. Tìm kiếm nhân chứng. Tìm cách lấy được thông tin từ những con gián.

Nó rất ngại phải nhờ vả tới ai đó, vì hiện giờ hung thủ có thể là bất cứ ai, thậm chí hoàn toàn có thể là Trương Minh Quang. Kẻ có tuổi thơ đầy đau khổ, lại muốn phô trương, phải nghĩ tới anh ta đầu tiên. Nên nó chưa muốn phải nhờ vả anh ta nếu chưa thật sự bế tắc.

Nếu muốn xuống cống ngầm, nghe nói, cần có điểm số để giao dịch. Mà người từng kể với nó, đã từng sống dưới cống ngầm một thời gian, cũng từng tích được kha khá điểm số, là bác Itou.

Đi nhờ vả kẻ đang là nghi phạm bị tạm giam, hẳn là không bại lộ quá nhiều về quá trình điều tra nhỉ?

Nghĩ vậy, Văn lại chạy vào thư viện hỏi thằng Cường cách vào thăm tù nhân.
Bình Luận (0)
Comment