Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 354

16 tầng Vô thức… Tên này lại một bước nữa tiến đến ranh giới Âm - Dương. 

Kwaruh cắm cây xẻng xuống đất, thở phì phò. Hắn đang ủ phân cho cái cây mới trồng lần trước. Giờ nó đã cao tới hơn 10 phân rồi. 

Truyền thừa 6000 năm của Hà Quốc, phần lớn đều được tích tụ lại ở Bắc Hà. Vương Nhất Quan lập nên Đại Nam đã 3000 năm, đều lấy phát triển công nghệ để tiến như vũ bão về phía trước, bởi ông ta biết rõ, nếu lấy nền tảng truyền thừa ra để so đo, Đại Nam không thể nào bì nổi với Bắc Hà. 

Bắc Hà lãnh thổ có linh khí đậm đặc, có lòng dân quy thuận, có 4 Đại gia tộc hết mực trung thành, lại có Hà tộc yên ổn truyền thừa đời đời kiếp kiếp, chứ không hề nay biến mai động như Đại Nam, thì kẻ lãnh đạo Bắc Hà, nói là chân mệnh thiên tử cũng chẳng sai. Vì con đường của họ, đều đã được trải sẵn màu hồng rực rỡ. 

Ví dụ như Bắc Hoàng đời trước, đẻ ra 10 người con, nhưng cứ theo lệ thường, lập con trưởng chính là Hà Chí Thương làm thái tử, các người con khác phải tuyệt đối nghe lời. Tới khi Bắc Hoàng sắp hấp hối, thì Hà Chí Thương cũng đã đủ mạnh mẽ gánh vác giang sơn, lúc hắn lên ngôi danh chính ngôn thuận, không ai dám không phục. 

So với Vương Vũ Hoành, vừa ngồi được vào ngai vàng là loạn trong giặc ngoài, đúng là một trời một vực. 

Trước giờ, Đế Vương của Đại Nam luôn tỏa sáng bắt mắt, làm chuyện gì là trời rung đất chuyển, phong ba bão táp, nhưng Đế Vương của Bắc Hà thì luôn lẳng lặng nhu hòa, tẩm ngẩm tầm ngầm chẳng ai để ý, đến khi nhận ra, đã thấy họ hùng mạnh chẳng kém gì Nam Đế. 

Hà Chí Thương không phải là Tuyệt thế Thiên tài như Vương Lập Đế hay Edward Kaiser. Hắn cũng chẳng phải loại nỗ lực điên cuồng như Vương Vũ Hoành. Hắn là kẻ từ từ mà tiến, tiến bước nào vững bước đó, vừa tiến vừa nhìn ngó xung quanh, đánh giá tình hình, thậm thà thậm thụt, không khác gì một con rùa. Lúc không tiến nổi nữa, hắn lại không hề ngần ngại mà đi tìm người khai sáng cho mình, dù kẻ đó có cao siêu như Kwaruh, hay nhỏ bé như Vương Thành Văn, hắn đều sẵn sàng lắng nghe. Hắn không có tự ái, chẳng biết tự trọng, cũng chẳng cần tôn nghiêm. Hắn có thể cười hề hề với kẻ chửi mắng mình, có thể đập bàn đập ghế như một thằng điên, có thể chấp cả thế giới gọi mình là Xăng Pha Nhớt. Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại, hắn bước vào Đại Thư viện được 28 năm, đã đạt tới cảnh giới mà hiếm kẻ nào trong lịch sử có thể vươn tới. 

Tầng 16 Vô thức! 

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. 

Câu này như sinh ra là để miêu tả Hà Chí Thương. Hà Chí Thương cũng như sinh ra để định nghĩa câu nói ấy. 

*** 

Việc Hà Chí Thương đột phá, không ảnh hưởng quá nhiều tới Vương Vũ Hoành. Dù nói tất cả đều là địch thủ, nhưng tất cả những kẻ đã bước qua Đại Thư viện, ngoại trừ thứ ân oán đời thường ra, bọn họ đều một lòng khao khát tìm tới đỉnh cao. Thứ cảm xúc này cũng là một sự đồng cảm. Khi có một kẻ đạt tới cảnh giới mới, trong lòng mỗi người còn lại đều có một chút e dè và toan tính, nhưng phần nhiều vẫn là sự ngưỡng mộ. 

Bởi chỉ những Chí Tôn Cường giả mới hiểu, con đường theo đuổi tri thức khó khăn tới nhường nào. 

Kẻ phàm trần nhìn họ hàng chục bằng Tiến sĩ và nghĩ rằng con đường trở thành Cường giả dễ như ăn kẹo vậy, miễn là có Đại Thư viện. Chỉ những ai bước lên đỉnh cao này, mới hiểu được áp lực của nó. 

*** 

Theo lý mà nói, Liêu Kha phải tới đây yết kiến từ lâu rồi, nhưng đã giờ đã là cuối tháng 4, tên này vẫn mất tăm mất tích. 

Trong Vương tộc, hoặc trong quân đội, có kẻ phản bội. 

Chuyện này là tất yếu, không có gì đáng ngạc nhiên. Điều quan trọng là làm sao tìm ra kẻ đó, hoặc phong tỏa hắn hành động. 

Mấy chuyện lén lút ám muội, Vương Vũ Hoành không phải chuyên gia. Hắn cần sự góp ý của chuyên gia. Ngồi cùng hắn có một Vương Tuyết Trinh, nhưng hắn vẫn muốn hỏi thêm Liêu Kha. 

Tổng Tư lệnh Binh chủng Lục quân của Đại Nam. Một trong 5 Đại Tướng đứng đầu quân đội. Ông vua của Chiến tranh du kích. Mãnh thú vùng non cao. Hành binh im lìm như cỏ cây, và xuất binh nhanh như sấm chớp. Và một loạt những biệt hiệu khác. Đều là để miêu tả con người này. 

Liêu Kha. 

65 tuổi. Người dân tộc thiểu số Chinh. 

Người Chinh chỉ sống trên rừng núi cao, không tụ họp thành làng bản, mà mỗi nhà có thể cách nhau tới 10 cây số. Bọn họ sống xa cách nhau, nhưng lại rất quý mến xóm giềng, mỗi tháng họ có thể trèo đèo lội suối qua hàng chục, hàng trăm cây số để thăm anh em bạn bè. Đều bằng chân trần. 

Bàn chân trần của họ to hơn của người Đại Nam rất nhiều, và bằng chính hai bàn chân ấy, họ phăm phăm vượt đèo vượt suối, giẫm qua bao nhiêu hiểm nguy trắc trở, qua đá trơn thác ghềnh, mà vẫn an nhàn như đi trên đất bằng. Người Chinh không nói dối, không thù dai, không thích xa hoa phù phiếm, họ cao thượng và dũng cảm. Họ lặng lẽ như chính rừng cây bao bọc họ, nhưng cũng mãnh liệt như những con thác trên cao nguyên. Núi rừng là nhà của họ, cũng là lãnh địa của họ. 

Tộc Chinh trong suốt lịch sử hình thành Đại Nam, nương nhờ sự bảo hộ của Nam Đế, cũng duy trì một mối giao hảo lâu đời. Mỗi lần chiến tranh, tộc Chinh không đóng góp quân số đông đảo, nhưng lại đóng góp những chiến binh hùng mạnh. 

Trong số đó, không thể không nói tới Liêu Kha, bậc kì tài mà dân tộc Chinh có thể sinh ra. 

Một kẻ biết thật thà và mạnh mẽ như tổ tiên của mình, nhưng đủ thông minh và tinh quái để trở thành Ông vua của Chiến tranh du kích. 

Kẻ nào vác quân lên rừng đánh nhau với Liêu Kha, đầu kẻ đó rồi sẽ treo trên chái nhà của Liêu Kha. 

Vương Vũ Hoành tin chắc, dù có là hắn, dù có 10 bằng Tiến sĩ, dù đã đọc qua bao nhiêu sách vở, dù có nắm trong tay 1 phần 3 thế giới, bảo hắn đem quân lên rừng đánh nhau với Liêu Kha, đầu của hắn rồi cũng treo lủng lẳng trên chái nhà Liêu Kha.
Bình Luận (0)
Comment