Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 468

- Hộ Sơn Thú!

Lý Thanh Long là người đầu tiên nhận thấy qua tiếng kêu gào vang trời.

Hộ Sơn Thú, là một con tê tê khổng lồ sống đã hơn trăm năm, lớp vỏ cứng rắn như sắt thép, vuốt dài, tốc độ cũng không hề chậm.

Cả lũ đánh nhau ở đây, đã làm kinh động đến Hộ Sơn Thú.

- Tất cả chúng mày, đứa nào chạy nhanh thì đứa đó sống! Tao nói thật đấy đ** đùa đâu!!

Lý Thanh Long rất nhân nghĩa mà hô lên một câu, rồi chính hắn cũng ba chân bốn cẳng chạy.

Hộ Sơn Thú, Trung Phẩm Hung Thú, một tát có thể tát chết cả Thạc sĩ, cấp Cử Nhân như Lý Thanh Long làm sao đọ lại.

Nguyễn Hồng Vân là người thứ hai chạy. Đám còn lại cũng không chậm trễ. Mạng của mình vẫn là quý nhất.

Thế Vũ có tốc độ cũng không kém cỏi, hắn chạy nhanh như một cơn gió. Nào ngờ, gió cứ từ đâu thổi ngược về cản trở hắn. Cái cảm giác quen thuộc này làm hắn nghĩ ngay tới một người. Quay lại, chỉ thấy Hoàng Linh đang ráo riết vừa chạy phía sau, vừa dùng Khí Công kiềm chân hắn lại.

- Con chó này! Đến lúc sinh tử thế này rồi mày còn chơi tao?!!

- Mày mới là con chó! Cậy mình chạy nhanh rồi chuồn một mình à? Có chết tao và mày chết chung!!!

- Tao cú mày lắm rồi đấy!!! Bố mày vừa mới cứu mạng mày xong!

Thế Vũ điên tiết lên rút con dao nhè thẳng về phía Hoàng Linh mà ném. Hoàng Linh hoảng hốt dùng Khí Công vừa kịp đánh văng con dao đi chỗ khác.

Keng một tiếng. Con dao đập vào lớp da của Hộ Sơn Thú, rơi bộp xuống đất. Con thú không bị chút xây xát nào, nhưng lại vì thế mà nổi điên lên.

- Graaaaaaaahhhhhhhhhh!!!!!!!!

Nó cuộn người thành một quả bóng khổng lồ, huỳnh huỵch lăn tới chỗ hai đứa kia. Tốc độ càng ngày càng nhanh, nghiền nát cây cối, nghiền nát luôn cả con người.

- Hai thằng nguuuuu…. Péppppp!!!

Nhiều đứa đồng bọn còn chưa kịp chửi hai thằng phá hoại kia, đã bị nghiền thành cám.

Hoàng Linh và Thế Vũ kinh hãi. Đến lúc này thì không thể chơi ngu được nữa, Hoàng Linh dùng hết sức đẩy dòng khí về phía trước, tăng tốc cho cả hai. Thế Vũ thì khỏi phải nói, guồng chân lên chạy.

Hự!!!

Chẳng biết từ đâu, một sợi dây đã giăng ra ngay dưới chân hắn, làm Thế Vũ mất đà cắm thẳng mặt xuống đất. Hoàng Linh cũng giật mình, chỉ thấy một bóng áo đỏ đã xuất hiện trước mặt hắn, một con dao băng lạnh toát đã dí vào cổ.

- Phun ra mau, chúng mày được Bạch Thế Thắng sai làm cái gì? Muốn bị con súc vật kia nghiền chết hay là bị chị mày cắt cổ chết?

Hoàng Linh kêu lên toang toác:

- Chị hai ơi, thế thì đằng nào chả chết?!! Nước sôi lửa bỏng thế này rồi, chị đem em chạy khỏi đây với, rồi em hứa sẽ khai mà… em hứa…

- Đừng hòng tao tin! Chị mày trên đời này là không có tin tưởng bố con đứa nào hết! Nói mau!!

Con tê tê đã lăn tới gần sát.

- Em khai… em khai… - Hoàng Linh đã bị dọa tới vãi ra quần.

Uỳnhhh!!!

- Vân ơi! Tôi đến cứu cậu đây!!!

Giọng Erik vang lên đầy hào hiệp. Từ trong rừng cây, hắn lao ra với tốc độ bàn thờ, húc thẳng vào con tê tê đang lăn. Cú húc mạnh tới mức con tê tê cũng phải choáng váng ngã ngửa xuống đất, còn Erik thì u đầu mẻ trán rơi xuống đất, đè thẳng lên người Hoàng Linh, làm thằng này cũng hôn mê bất tỉnh.

Erik bật dậy, đứng che chắn trước mặt Vân.

- Không sao rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu!

Bốp!!

Vân đưa tay cốc đầu hắn một cái.

- Bảo vệ cái búa! Đồ phá hoại!

- Graoooooooooohhhhhhhhhhhh!!!!

Con tê tê đã bò dậy, rống lên điên tiết.

- Tôi mặc kệ cậu đấy, tự làm tự chịu.

Vân khì mũi một cái, kéo theo thân xác hai thằng Hoàng Linh Thế Vũ, đang tính xem làm sao để đưa hai thằng này ra khỏi đây, chợt thấy một viên đá lăn ra từ người Thế Vũ.

- Ồ, cái này là…

- Kết Diêm Thạch!!

Vân còn chưa kịp cầm lấy, một lực hút từ đâu tới đã hút lấy viên đá. Một người đàn ông mặc đồ trăng, bịt mắt bằng một dải băng trắng, đưa tay bắt lấy viên đá.

- Ra vậy, Bạch Thế Thắng. Ra vậy…

Má, Siêu Cường Giả luôn! Vân rủa thầm. Một bên là Trung Phẩm Hung thú, một bên là Siêu Cường giả. Sao mà khốn khổ thế này…

- Kết Diêm Thạch, kết tinh trong đá trầm tích hàng ngàn năm mới có. Bạch Thế Thắng làm đủ mọi trò phô trương thanh thế, cũng chỉ để lén lén lút lút tìm kiếm viên đá này mà không cho bọn ta biết. Khang, đi thôi. Chúng ta còn việc cần làm.

Lê Đức Anh nói với Tiếu Diện vừa đáp xuống. Tiếu Diện nhìn Vân, chỉ nở một nụ cười.

- Cậu biết không, giết Bạch Thế Thắng đối với tôi là chưa đủ. Như vậy quá đơn giản.

Nói rồi, hai người quay lưng bỏ đi.

- Này, gượm đã! Lấy đồ của người ta đi như thế mà được à??? - Vân gào lên bực tức.

Uỳnhh!!!

- Cẩn thận!!!

Một trảo của Hộ Sơn Thú đập tới, cùng lúc Erik lao tới ôm Vân né qua một bên.

Một cú này, khiến áo hắn rách toác.

- Không sao chứ?

Erik hỏi Vân một câu, rồi lại quay lưng đối diện với con Hung thú. Trên lưng hắn, Vân nhìn thấy vô cùng rõ ràng chi chít những vòng tròn trận pháp được xăm mờ.

- Khai mở Cấm Thuật! Tà Thần Hữu Thủ!!!

Khi Erik vừa hô khai mở, một trận pháp trên lưng hắn bỗng nhiên sáng chói, từ trung tâm trận pháp xuất hiện một viên đá nhỏ tím biếc, kèm theo đó, là một sợi xích hư ảo xích thẳng vào viên đá, kết nối với cơ thể hắn, không ngừng kêu leng keng leng keng.

Trên sợi xích, một dòng ma pháp tím biếc chảy cuồn cuộn vào cánh tay hắn, đồng thời khiến cánh tay chỉ trong một khoảnh khắc, đã biến dạng đột ngột. Cánh tay phải của Erik giờ không còn là cánh tay người, mà là một cánh tay quái vật, khổng lồ, đen kịt, cơ bắp cuồn cuộn, gai góc lởm chởm.

Hắn vung tay, đấm thẳng vào một trảo của Hộ Sơn Thú đang vung tới.

Uỳnhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!

Hai nắm tay va chạm, tạo ra một luồng chấn động lan khắp bốn phương, khiến rừng cây nghiêng ngả, chim chóc trốn chạy, khiến cả Lê Á đang núp ngoài xa xa cũng phải ngã ngửa xuống đất.

Rắc rắc rắc!!!

Lớp vỏ cứng trên tay Hộ Sơn Thú nứt toác, cánh tay nó bị đánh bay về phía sau.

- Khai mở Cấm Thuật! Phong Thương Chi Ảnh!!!

Cánh tay phải Erik vừa thu quyền, cánh tay trái vẫn nguyên hình người của hắn lại giơ ra. Một Trận pháp khác trên lưng hắn lại phát sáng. Lần này, là một viên đá màu xanh lục hiện hình, kết nối với một sợi xích khác.

Từ bàn tay trái của hắn, ngưng tụ một cây thương ánh sáng. Erik nhắm thẳng cây thương vào lưng Hộ Sơn Thú, ném một cái. Cây thương giữa không trung chia ra làm 12 cây thương nhỏ, cắm xuyên người con thú, không gây tổn thương thực, nhưng lại phong ấn nó khỏi mọi cử động.

- Khai mở Cấm Thuật! Thuấn Gian Di Động!!

Lại một trận pháp khác được khai mở. Erik thoắt một cái, đã xuất hiện ngay trước mặt Hộ Sơn Thú.

- Khai mở Cấm Thuật! Bạo Hỏa Nộ Âmmmmmmmmm!!!!

Chữ Âm cuối cùng bị kéo dài ra, trở thành một tiếng hét đầy cuồng nộ. Âm ba dữ dội kéo theo một luồng nhiệt rực nóng, nhắm thẳng vào phần bụng con tê tê, thổi bay nó về phía sau đến hàng chục mét, cơ thể thương tích nghiêm trọng, bất tỉnh nhân sự.

Erik từ từ đáp xuống đất, các trận pháp trên lưng hắn tắt dần, trở lại thành những hình xăm mờ mờ, cánh tay phải cũng trở về nguyên hình, lưng áo rách toác, tóc bay phần phật, nét mặt không chút xúc động.

Chính hắn cũng cảm thấy, dáng vẻ ngầu như quả bầu này sẽ khiến Vân ngưỡng mộ không thôi.

Chỉ thấy bàn tay Vân đưa lên cốc đầu hắn một cái.

- Không được đốt lửa trong rừng!

Câu này vừa rồi chính cô bị Lý Thanh Long mắng.
Bình Luận (0)
Comment