Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 495

Ma trận số học này đang không ngừng giãn nở, với mỗi một mili giây lại giãn nở với một sai số.

Sai số này, lại là một hằng số.

Hằng số vũ trụ học.

Văn cứ chu du mãi trong ma trận số ấy, không biết tới không gian, không biết tới thời gian. Hắn cứ nương theo chiều giãn nở của vũ trụ, mà cứ thế trôi mãi trôi mãi không thấy tận cùng.

Mọi vũ trụ, dù ở bất kì chiều không gian nào, bất kể quy mô ra sao, đều luôn tồn tại sai số.

Nói rộng ra, một vùng không gian quanh một con người, cũng có thể coi là một vũ trụ nhỏ.

Đối với Cường giả, khí lực họ càng mạnh, thì vùng vũ trụ ấy càng được mở rộng.

Nói đơn giản thì, tầm của Khí vươn tới đâu, biên giới của vũ trụ mở rộng tới đó.

Đây quả thực là một hướng tiếp cận mới, có thể mở ra quá nhiều tiềm năng nghiên cứu và phân tích, nhưng Văn không quan tâm tới thứ đó.

Hắn đang tìm kiếm sai số của vũ trụ. Sai số của Grandino.

Bởi vì Sâm La Vạn Tượng không ngừng mô phỏng lại vũ trụ của Grandino, mà luôn bị chậm hơn một đơn vị thời gian. Trong đơn vị thời gian ấy, sai số đã xuất hiện. Cứ thế tích lũy lại, cuối cùng Sâm La Vạn Tượng bị lệch đi 10% so với nguyên bản.

Đây là điều không thể tránh khỏi, vì đúng như Phật giáo đã nói, vạn vật vô thường. Mọi thứ không bao giờ giữ nguyên trạng thái của nó.

Bản thân 10% kia, cũng là một loại sai số. Thế giới này luôn cần có sai số để không ngừng phát triển.

Chỉ có điều, các chiêu thức của một Đại Học sĩ như Grandino đã phải qua bao năm tôi luyện và mài giũa để trở nên hoàn hảo, thì sai số 10% kia hầu như chỉ có thể làm nó tệ hơn, chứ không thể khiến nó tốt lên. Tỉ lệ ấy rất rất thấp. Cũng giống như các đột biến gien ở thời điểm hiện tại đa phần chỉ cho ra quái thai, chứ không ra được X-men vậy.

Cách duy nhất để giúp Nguyễn Bạch đánh bại Grandino, chính là tìm ra điểm sai số này. Cũng tức là, tìm ra mấu chốt của Sâm La Vạn Tượng.

Mọi hiện tượng trên thế gian, suy cho cùng, từ đâu mà ra, vì đâu mà đến?

Và vì sao, hắn đã bay qua bao nhiêu vùng số học, mà vẫn cảm thấy mọi loại công thức đều dẫn về cùng một đích?

Toán học ra đời để cố gắng mô tả về tự nhiên. Toán học liệu có phải là ngôn ngữ của tự nhiên, hay là thứ ngôn ngữ mà loài người tạo ra để giao tiếp với tự nhiên?

Văn lại nhắm mắt lại.

Trong không gian tưởng tượng này, não hắn vốn đã gia tốc một lần.

Nhưng từ trong không gian tưởng tượng, hắn lại muốn bước vào một không gian tưởng tượng nữa.

Não bộ hắn lại gia tốc lần 2.

Xung quanh hắn, mọi con số, mọi công thức đều mờ nhòe. Tất cả đều dần quy tụ về một.

Về chính nơi hắn đang đứng.

Văn mở mắt ra.

Vẫn chỗ đứng ấy.

Và ngoài đời thực, hắn vẫn đang đứng nơi hắn đứng.

Vị trí duy nhất không thể sinh ra sai số, là chính nơi hắn đứng.

Bởi vì ở mọi điểm bất kì trong vũ trụ này, đều cố định đối với chính nó.

Mọi điểm bất kì trong vũ trụ này, đều chính là trung tâm của vũ trụ.

Dù vũ trụ này có giãn nở tới đâu, dù biên giới của nó phình to tới mức nào, thì đều là từ điểm nhìn của ngươi. Và từ điểm nhìn của ngươi, thì ngươi là trung tâm, ngươi cũng là sai số, ngươi cũng là hằng số.

Hắn lại mở mắt lần nữa.

Từ không gian tưởng tượng, trở về với thực tại.

Hắn vẫn đang bị hút vào điểm kì dị của Grandino.

Hai điểm kì dị triệt tiêu lẫn nhau, chỉ còn lại một phần tàn tạ của điểm kì dị của Grandino còn sót lại, vẫn tham lam như một cái hố đen tí hon muốn nuốt chửng mọi thứ.

Văn đưa chân lên giẫm mạnh xuống đất làm trụ. Nắm tay hắn đã xuất quyền.

Trong không gian tưởng tượng kia, hắn cũng xuất quyền.

Trong không gian tưởng tượng của tưởng tượng, hắn cũng lại xuất quyền.

3 cú đấm này xuất ra cùng một lúc, ở ba cấp bậc gia tốc, ở ba chiều không gian, ở ba vùng tưởng tượng, cùng nhắm vào một điểm.

Một điểm bất kì nào đó trong vũ trụ bao la này. Mà điểm bất kì ấy, cũng chính là trung tâm của vũ trụ.

Hắn đấm thẳng vào điểm kì dị của Grandino.

Banggggg!!!! Bangggggggggggg!!!!!!!!!!!! Banngggggggggggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Chai rượu trên tay Đại Hùng Kwaruh vỡ toang. Rồi lại vỡ toang. Rồi lại vỡ toang lần nữa. Chỉ còn lại những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất.

Koturr cũng giật mình nhảy sang một bên né tránh.

Kwaruh vẫn ngồi đó cười khành khạch.

- 3 tầng thế giới. Lại có thể bước qua tới 3 tầng Thế giới! Lại là Vương tộc! Vương tộc!!! Khà khà khà!Cú đấm của Vương Thành Văn vừa chạm tới điểm kì dị, thì trọng lực khủng khiếp từ điểm kì dị ấy cũng đánh ngược lại cánh tay hắn.

Văn nghiến răng. Hắn chưa từng cảm thấy nỗi đau đớn nào hơn. Xương tay hắn gãy nát, cơ bắp rã rời, da thịt rách toác. Chỉ trong một phần vạn giây, áp lực ấy đã đủ khiến cánh tay hắn thê thảm đến ghê rợn.

Cũng may cho hắn, sau một phần vạn giây ấy, cú đấm từ tầng thứ 2 đã chạm vào với cú đấm ở tầng thứ nhất, giảm đáng kể áp lực. Ngay sau đó, là cú đấm từ tầng thứ 3.

3 cú đấm hòa thành một, phá không mà đi, phăm phăm vượt qua vùng không gian siêu trọng lực, phăm phăm tiến tới điểm kì dị.

Rồi bất chợt, quyền áp biến mất.

Như thể nó đã đi qua một cái lỗ hổng vô hình, hoàn toàn không còn ở trong chiều không gian này nữa.

Nguyễn Bạch giây phút này cũng giật mình.

Lỗ hổng kia, chính là một trong rất nhiều những lỗ hổng của Sâm La Vạn Tượng.

Grandino trong giây phút ấy cũng không kịp phản xạ. Từ phía sau điểm kì dị, quyền áp kia lại từ hư vô phóng ra, cứ như vừa thực hiện một bước nhảy, rồi lại như cũ đánh thẳng về phía lão.

Một quyền này, đã không thể tránh né.

Rầmmmm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Một Siêu Cường giả 7 bằng Tiến sĩ, một Đại Học giả của Hiệp hội Khoa học, rốt cuộc đã bị đánh bay.

- Chạyyyyy!!!!!!!

Nguyễn Bạch hét lớn.

Đánh bay được Grandino thì có cái gì đáng để tự hào? Không có. Sống sót mới là điều đáng tự hào duy nhất.

Hắn ngay lập tức dẫn đường cho Văn.

Cuộc chiến nãy giờ của hắn với Grandino không phải chỉ là cầm cự vô nghĩa. Hắn vừa đánh vừa dụ lão tới gần địa điểm mình mong muốn.Vân siết chặt chiếc điện thoại. Chỉ còn 2% pin.

Nguyễn Thanh Phong cũng đã không còn sung sức.

Vẽ cùng lúc 4 bức tranh, lại là những bức tranh hoa lệ hoành tráng như vậy, đúng là đã kìm chân được 2 Siêu Cường giả kia một thời gian, nhưng hao phí cũng khủng khiếp vô cùng.

2 tên kia cũng thính như chó vậy, vừa thấy 2 đứa trẻ đuối sức, là đã bắt đầu lao lên.

Cú là kẻ lao lên đầu tiên.

Thinh Không Bộ Pháp, lặng lẽ bay đến. Lặng im, mà đầy chết chóc.

Uỳnhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!

Mảng tường bên cạnh bỗng nhiên vỡ tung. Từ sau đó, là một vật lao rất nhanh phóng ra, húc thẳng vào Cú, va cho hắn bay đi thật xa.

Đó là một chiếc xe bán tải.

- Lên xe!

Nguyễn Bạch hét lên.

Vân thì không cần phải gọi, đã trèo lên xe từ lúc nào, còn túm cả Nguyễn Thanh Phong theo.

- Ha ha Daddy! Công nhận quyết định mua xe của Daddy là quá hợp lý! Đúng là con gái đã trách nhầm Daddy rồi! Daddy quả nhiên mưu lược kì tài, nhìn xa trông rộng…

- Mấy câu nịnh bợ của mày để sau đi!

Nguyễn Bạch càu nhàu vài tiếng, giơ chân đạp ga.

Chiếc xe rú lên một tiếng nổ vang dền, vụt phóng đi.
Bình Luận (0)
Comment