Chương 801: Kiềm Hỏa
“Quả thực đã có kì ngộ”
Diệp Lâm Anh 1 lần nữa tái khẳng định phỏng đoán của mình.
Bản thân hắn không dám nhận có tài Luyện Đan hơn ai, nhưng bản thân không làm được, không có nghĩa là không thể đứng ngoài đánh giá. Tần Kỳ xưa nay hắn đã quen thuộc, cẩn thận và chính xác, nhưng bù lại hơi có phần cứng nhắc và khuôn khổ. Kỳ thực đây nên coi là 1 đức tính, vì những quy tắc khuôn khổ mà tiền nhân đã đặt ra, xác thực đều có nội hàm, nếu cứ loạn xị mà làm chuyện điên khùng, 9 phần 10 đều sẽ chỉ chuốc lấy thất bại. Cứng nhắc và khuôn phép, không phải muốn chối bỏ khả năng phát triển của Tần Kỳ, mà muốn nói rằng, thứ gì hắn nắm vững vàng, hắn mới thi triển.
Non sông dễ đổi, bản tính khó dời. Tần Kỳ dưới sân thi đấu vẫn là kẻ chính xác và tỉ mỉ như 1 cỗ máy ấy. Ấy thế mà trình độ Luyện Đan của hắn lại nhảy vọt, chỉ chứng tỏ rằng khuôn khổ mà hắn nắm vững, bằng cách nào đó đã được mở rộng.
- Dùng… dùng Định Chế để kiềm Hỏa?
Lại trên 1 góc xa nào đó không mấy ai chú ý trên khán đài, Vân Như Tài cũng lộ sự kinh ngạc.
Ngồi cạnh hắn, là chủ khảo Đinh Kiến Châu, hay đúng hơn là Bắc Hoàng Hà Chí Thương cao cao tại thượng, rất bình dị mà gật đầu. Từ sau lần mượn danh ở Hải Thành năm ấy, hắn đã theo thói quen mà mượn thân phận này mỗi khi cần ẩn mình.
Kim Tinh Hội mỗi ngày có tới gần trăm sự kiện đồng loạt tổ chức, với tư cách là trưởng ban tổ chức, Bắc Hoàng đều sẽ dành chút ý niệm mà lướt qua tất cả. Nhưng đến mức đích thân tới nơi đây xem Luyện Dược, nói là vì tùy tiện chọn 1 trong số gần trăm sự kiện để coi, hay là tiện đường theo Vân Như Tài mà đến, ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.
Vân Như Tài thì đương nhiên phải tới theo dõi. Hắn là Ủy viên Hội đồng Thành phố, Tứ Vân Sơn là địa bàn của hắn, Tứ Đại Tiên Phái càng là do hắn quản.
Còn vì sao đến cả Phạm Kim Lân cũng được đích thân Hà Chí Thương đẩy xe mà tới, Vân Như Tài đương nhiên không tiện hỏi.
2 đại nhân vật này, 1 là Bắc Hoàng của dòng họ Hà, 1 vẫn còn là tộc trưởng của Phạm tộc, lại lộ liễu thể hiện sự hứng thú với Tiên Đạo do hắn quản lý hay sao?
“Thánh Nhân truyền Dược bất truyền Hỏa.
Câu ấy có nghĩa là, người xưa chỉ truyền lại công thức dược liệu, dùng những loại gì, lấy bao nhiêu phần, ý nghĩa của từng dược tính. Còn cách dùng Hỏa để luyện chế phương thuốc ấy, lại cần cảm ngộ của kẻ Luyện Đan, thật sự rất khó truyền lại.”
Giọng nói lạnh lẽo và khô khan của Phạm Kim Lân truyền tới, vang vọng nơi gần thùy trán và huyệt Thái Dương của hắn. Sau những phút lạnh lùng xa cách ban đầu, lão già này dần dần cũng đã dùng phương thức truyền âm để giao tiếp với hắn, xóa bớt đi chút khoảng cách.
- Bản thân dụng Hỏa là cả 1 bộ môn công phu - Hà Chí Thương gật gù - Lửa là sự sống. Là Sinh Mệnh. Điều khiển được Lửa, lại cần cảm nhận và kinh nghiệm của từng người, ấy là điều khó có thể mô tả hay truyền thụ. Tuy vậy, cũng là điều ta trăn trở nhiều năm, làm sao để đúc kết những kinh nghiệm ấy trở thành thứ công thức có thể truyền lại cho đời sau. Câu trả lời, nếu có, cũng chỉ có thể là…
- Lẽ nào là Định Chế Hệ?
Thấy Bắc Hoàng trầm ngâm hồi lâu không nói nữa, Vân Như Tài mới dám tiếp lời. Hà Chí Thương không phản đối lời hắn, chỉ phóng nhãn quan nhìn về phía Tần Kỳ của Trúc Sơn Phái.
Lẽ nào, ở Trúc Sơn kia, lại có kẻ cũng nhìn ra được điều ấy?
===
Nơi mà Hà Chí Thương, cũng như rất nhiều người có kiến văn phong phú trên khán đài đã bắt đầu để ý tới, chính là Tần Kỳ, vẫn vóc người nhỏ thó, gương mặt trang nghiêm, 2 cánh tay vung vẩy dường như chẳng theo quy luật nào, nhưng lại dựa trên 1 nhịp độ rất bình ổn. Vùng không gian xung quanh hắn biến động tới mức, giờ phàm nhân cũng có thể nhìn ra điều khác lạ.
Những tu giả trên Tứ Đại Tiên Phái đã sớm nhìn ra, từ 2 đầu ngón tay cái và giữa của hắn, những lượng Khí lực rất nhỏ bé, nhưng lại vừa đủ, không thừa không thiếu, ổn định tuôn ra, theo di chuyển của bàn tay hắn mà dệt thành 1 mạng lưới. Những sợi Khí lực này mảnh hơn cả sợi chỉ, lúc mới xuất hiện, thật sự rất khó dùng mắt thường nhìn ra. Nhưng chẳng mấy chốc, khi số lượng đủ dày đặc, đã có thể nhìn thấy 2 mạng lưới kết giới tạo nên 2 cấu trúc phức tạp ở mỗi bên tay của Tần Kỳ.
Nhìn qua, có cảm tưởng Tần Kỳ giống như con nít chơi dây, đang đan kết những sợi dây thành 2 khối cao giống như 2 tòa tháp. Nhìn kĩ hơn vào 2 kết cấu ấy, lại thấy chúng ẩn chứa thật nhiều cấu trúc vi tế diệu kì, dường như hiển hiện vô vàn áo nghĩa, lại dường như hỗn loạn vô định.
Tách! Phừngggggg!!!!!