Chương 803: Thiết Thủy Phong Châm
Ngũ Đại Gia tộc đất Bắc Hà đã có hàng nghìn năm tích lũy gia sản. Họ đã giàu có và quyền lực còn trước cả khi Bắc Hà và Đại Nam ra đời, từ khi Hà Quốc cổ đại còn đang thời thịnh trị. Ngoại trừ Phạm tộc, cả 3 đại gia tộc còn lại là Cao gia, Tần gia và Hoàng tộc đều đã sát cánh cùng Hà Linh Vũ chiếm lấy phần giang sơn phương Bắc này. Tới khi Hà Linh Vũ lên ngai cửu ngũ, lại đưa ra nhiều kế sách hòa giải với Phạm tộc nhằm ổn định lòng dân, cuối cùng hình thành nên cách cục Ngũ Đại Gia tộc kéo dài tới tận hôm nay.
Hà tộc 3000 năm nay nắm giữ sức mạnh của Đại Thư viện, đã chẳng còn ai nhớ được năm xưa họ từng có năng lực gì đặc biệt, nhưng còn 4 đại gia tộc còn lại, phe nào cũng nắm trong tay 1 kho tàng sức mạnh độc quyền. Tài phú và sản nghiệp đương nhiên là 1 loại sức mạnh, 1 thứ sức mạnh dễ dàng thống kê và đo đếm, nhưng ngoài ra là những sức mạnh vô hình, ví dụ như những huyết kế dị năng mạnh mẽ, những bí kíp công pháp chiến kĩ kinh thiên động địa, những bảo vật có thể rung chuyển bát phương.
Ví dụ như 7 sắc lửa của Tần Kỳ, tuy bản thân hắn chẳng phải thiên kiêu gì trong Tần gia, nhưng chỉ riêng xuất thân danh gia vọng tộc đã đủ khiến hắn có tư cách sở hữu loại lửa kinh diễm này. Nếu Lam Thiên Lãnh Hỏa được xếp vào Thập Đại Dị Hỏa Chủng trên Dị Hỏa Bảng, hiếm có khó tìm tới mức hàng trăm năm mới xuất hiện 1 lần, thì Thất Thải Hỏa Diễm lại là công pháp dụng Hỏa bí truyền của Tần gia, kết hợp 7 loại lửa tầm trung trong Dị Hỏa Bảng để tạo ra loại hỏa diễm có uy lực chẳng hề kém cạnh.
Hàng nghìn năm tích lũy, Tần gia cũng như bao gia tộc đương nhiên đều sẽ thèm khát các loại Dị Hỏa cao cấp, sẽ dùng hết mọi thủ đoạn mà chiêu mộ, kết nạp, giành lấy thứ huyết mạch có thể di truyền loại Dị Hỏa này. Chẳng hạn như Triệu Minh Tâm, chẳng sớm thì muộn sẽ có nhiều lời mời gọi, nhiều kèo hôn nhân từ các đại gia tộc để chiêu mộ huyết mạch của hắn. Nhưng Dị Hỏa bậc cao vốn không di truyền theo đạo lí đơn giản như vậy, thậm chí cơ chế xuất hiện của chúng cũng vô cùng khó đoán. Nhiều nghiên cứu cho rằng, không phải con cháu của Triệu Minh Tâm không thể có khả năng thừa kế Dị Hỏa, mà Dị Hỏa vốn đã rất bạo ngược, khả năng cơ thể con người có thể chịu đựng và dung hòa với nó thật sự thấp đến kinh khủng. Những mầm mống thai nhi được di truyền Dị Hỏa, cũng chỉ có 1 phần tỉ là có thể sống sót.
Dị Hỏa bậc cao khả ngộ bất khả cầu, nên trong lĩnh vực Dụng Hỏa, bí kíp sử dụng Thất Thải Hỏa Diễm của Tần gia mới thật sự tỏ rõ giá trị. Dị Hỏa bậc cao không phải muốn là có, nhưng bí kíp kết hợp nhiều loại lửa tầm trung để cho ra uy lực tương đương thì ai cũng có thể học. Trong lịch sử Luyện Đan, cũng chẳng ít những Đan Sư huyền thoại mang họ Tần.
Tần Kỳ vốn không phải thần đồng Đan đạo, trong cuộc thi này hắn vẫn là môn sinh Định Chế rẽ ngang, ấy vậy mà Thất Thải Hỏa Diễm vụng về của hắn kết hợp với dăm ba trò Định Chế màu mè đã khiến người ta trầm trồ tới vậy. Cao Anh Kỳ đương nhiên không nuốt nổi cục tức này.
Cao gia không có thứ bí kíp Thất Thải Hỏa Diễm, nhưng Luyện Đan há chỉ cần Hỏa là đủ?
Cao Anh Kỳ lấy trong túi đồ 1 bọc giấy kim loại màu bạc, to hơn nắm tay. Hắn lấy từ trong đó ra 1 khối nội tạng màu đen vẫn còn đang co bóp. Nó chính là trái tim của Tam Dị Ngân Bàng, thứ duy nhất còn sót lại từ đống tro tàn. Nhìn quả tim này, cơ mặt của hắn lại giật giật, như nhớ lại tên Tạp vụ khốn kiếp nọ. Nếu không vì thằng đó, trong tay hắn hiện nay há lại chỉ là 1 quả tim này?
Khí lực cuồn cuộn bốc lên theo cơn tức giận, theo kinh mạch chạy tới cánh tay, rồi bàn tay hắn.
Bép!
Phừng!
Dùng lực bóp nát trái tim của Tam Dị Ngân Bàng, máu đen bắn túa lên không trung như 1 đóa hoa, rồi ngay lập tức bùng cháy thành 1 ngọn Hắc Hỏa.
Ngọn Hắc Hỏa này chưa thể nào diễm lệ như ngọn lửa 7 sắc của Tần Kỳ, hay như vành đai lửa lạnh lẽo của họ Triệu, nhưng sắc đen bất thường cũng khiến cho không ít khán giả gần đó phải chú ý.
Chỉ nhiêu đó sự quan tâm đâu phải thứ khiến Cao Anh Kỳ khao khát. Ngọn Hắc Hỏa tiếp tục bùng cháy càng lúc càng lớn, vươn lên không trung tầm 20m, rồi bất ngờ nổ bung. Trong tiếng nổ lớn ấy, tiếng Ngân Bàng ngạo nghễ thánh thót ngân lên, lại kèm theo phần nào sự ai oán và căm phẫn.
Toàn khán đài đều chẳng thể làm ngơ trước cảnh tượng ấy, khi từ tàn dư của ngọn Hắc Hỏa, tàn hồn của Ngân Bàng như hư như thật mà thoát ra ngoài, dang rộng đôi cánh như muốn bay về phía bầu trời. Nhưng chưa kịp hướng tới bầu trời bao la, nó đã bị Khí lực của Cao Anh Kỳ thiêu rụi. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong tầng Vô thức, khiến hầu như tất cả các khán giả đều phải rùng mình.
Tàn hồn của Ngân Bàng bị thiêu cháy, từ trong đó phóng ra 6 sợi kim loại lóng lánh như bạc bay về phía Cao Anh Kỳ, ngưng tụ trong tay hắn thành 6 mũi kim dạng lỏng, vẫn còn hơi dao động giữa không trung.
===
- Huyết kế dị năng của Cao gia… Chẳng ngờ quý phái lại có môn sinh kế thừa được
Trên khán đài, Vũ Tiệp Tử tươi cười, nhưng trong lòng thì đang thâm sì. Không phải hắn không biết qua lai lịch của đệ tử Vũ Đăng Phiên, nhưng Thiết Thủy Phong Châm đâu phải cứ con cháu Cao gia là có thể được di truyền, lại chưa từng thấy tên hậu bối này hiển lộ ra ngoài. Không phải hắn không biết Trúc Sơn giấu bài, nhưng giấu kĩ thế này cũng có phần quá đáng.
- Thiết Thủy Phong Châm à? Cũng là lần đầu lão phu được chứng kiến. Tổ tiên của Cao gia cũng từng là 1 Thiết Ca Sư đóng góp công lao lớn trong việc xây dựng nên cốt lõi của Kim Hành Kinh, huyết mạch Cao gia cũng có tính Kim rất cao. Lấy Hỏa sinh Kim, thiêu đốt máu của Tam Dị Ngân Bàng mà lấy ra 6 luồng Linh Ngân. Ồ… hậu bối Luyện Dược Đường, cớ sao lại có trái tim của Tam Dị Ngân Bàng? Lại còn tươi roi rói như vừa mới giết thịt chưa lâu vậy?
Vừa nói, Đường Thái Nguyên vừa liếc ánh mắt vô tội nhìn sang Vũ Tiệp Tử. Lão có thật sự ngạc nhiên vì con Ngân Bàng hay không? Đương nhiên là không. Lão còn biết vì cớ sự gì mà con Ngân Bàng yêu quý có 6 sợi lông bạc của Vũ Đăng Phiên giờ đến cọng lông tơ cũng chẳng còn. Chỉ riêng “thành tích” ấy của Vương Thành Văn đã đủ khiến lão cười tủm tỉm cả ngày.
Nhưng Vũ Tiệp Tử thì lại khác. Ngân Bàng trên núi Tùng, hắn đương nhiên biết tới, cũng chẳng phải loài vật quý hiếm gì, cỡ Chưởng môn như hắn thích thì có thể nuôi cả đàn làm cảnh cũng được. Nhưng thành tựu nuôi được Tam Dị Ngân Bàng, Vũ Đăng Phiên sớm đã đem đi khoe khắp nơi.
Kể cả đối với tầm Chưởng môn như Vũ Tiếp Tử, như Mai Trung Hựu, hay bất kì ai, Tam Dị Ngân Bàng là 1 món bảo bối giá trị, kể cả không có nhu cầu dùng nó để đi săn Xích Huyết Mãng điều chế dược liệu, nội việc quy ra tiền thôi cũng là số tiền khổng lồ, có thể tương đương với tiền ăn cả tháng trời của nguyên 1 môn phái.
Lại còn dám giết thịt Ngân Bàng chỉ để môn sinh có tài liệu Luyện Dược? Vũ Tiệp Tử đương nhiên không biết nỗi niềm ai oán của thầy trò Luyện Dược Đường, không biết “thành tích” của tên Tạp vụ nào đó, nên chỉ còn nước overthinking lên thật nhiều. Hắn chợt nhận ra sự đáng sợ của Trúc Sơn, của Luyện Dược Đường, của Vũ Đăng Phiên.
Đến Tam Dị Ngân Bàng còn có thể xuống tay chẳng chút do dự, lẽ nào hắn đã thật sự đánh giá sai tiềm lực của Trúc Sơn? Lẽ nào cú giấu bài này sâu xa hơn hắn từng nghĩ? Trúc Sơn năm nay cũng nghênh ngang mắt ngước lên trời, Trương Đại Vệ 1 tát khiến Trưởng lão Mai Sơn nằm úp mặt, Tưởng Đại Minh thình lình xuất hiện nói bóng gió trước mặt Mai Trung Hựu. Chẳng lẽ 1 lần trở mình, oanh động tứ phương, là muốn tung hết bài vở ra chơi lớn hay sao?