Gia tộc thần tướng của ta có huyết mạch đặc biệt, có thể đoán trước sinh tử vô thường.
Đại tỷ phân biệt được thiện ác, Nhị tỷ biết được thọ mệnh, còn ta có thể nhìn thấy cách người khác sẽ bỏ mạ//ng.
Chỉ có Tứ muội là đứa trẻ được nhặt về, chỉ biết ôm chân ta làm nũng.
Sau khi phụ thân qua đời, hoàng đế ban hôn sự cho chúng ta.
Khi đứng trước đại điện chọn phu, Đại tỷ và Nhị tỷ chọn Vương thúc và Thái tử, chỉ còn lại Tể tướng và Đại tướng quân.
Tứ muội quỳ cầu ta nói cho nàng biết ai sẽ có kết cục tốt nhất. Ta chỉ về phía Tể tướng. Nhưng Tứ muội không tin lời ta, vội vàng chọn thiếu niên tướng quân vốn luôn yêu thầm ta.
Nàng ta tự cho là khôn ngoan, nghĩ rằng ta đang giấu diếm điều gì.
Tứ muội đâu biết rằng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã thấy được rằng nàng sẽ ch/ết trong tay ta.
1.
Phụ thân ta là vị thần tướng nổi danh thiên hạ, lời ông từng nói chưa bao giờ sai lệch.
Sự việc nổi tiếng nhất xảy ra vào một lần trời đổ mưa to ba ngày liền không dứt tại kinh thành, phụ thân lại nói với mọi người rằng, vào đêm đó trong ngõ phía đông thành sẽ xảy ra đại hỏa hoạn.
Chúng nhân đều không tin, còn thi nhau đánh cược, đổ xô đặt cược rằng điều ông nói không thể thành hiện thực.
Cả con ngõ, mười hộ gia đình liên kết nhau tắt đèn lồng, không đốt nến, quyết tâm làm mất danh tiếng của phụ thân ta.
Thế nhưng, khi đến giờ Tý vừa điểm canh, lửa đã bùng cháy tại cuối ngõ. May mắn là mọi người đã phòng bị sẵn nên không xảy ra đại họa.
Sau này, ta mới biết nguyên nhân là vì chuyện phong lưu giữa một tiểu thư và tình lang của nàng.
Cả hai vốn hay gặp gỡ dưới đèn lồng trong mái hiên, nhưng hôm đó vì ngõ tối, họ buộc phải thắp đèn khi gặp gỡ, trút bầu tâm sự.
Một cơn gió thổi qua, đèn lồng bị lật, lửa bùng lên, tình lang bỏ chạy, còn thanh danh của tiểu thư cũng tan tành.
Mọi người xì xào bàn tán, thêm thắt chuyện nọ chuyện kia, khiến nàng ấy càng thêm xấu hổ và tủi nhục.
Cuối cùng, nàng tìm đến phụ thân ta.
Phụ thân tưởng nàng đến để gây chuyện, không ngờ nàng lại mang theo trọng lễ cảm tạ vì đã giúp nàng nhìn rõ bộ mặt của kẻ phụ bạc, tránh được khổ đau nửa đời về sau.
Đó là lần đầu tiên phụ mẫu gặp nhau.
Họ bên nhau yêu thương không nghi ngờ, trải qua hơn mười năm ân ái.
Hơn mười năm ấy, phụ thân ta không xem mệnh cho bất kỳ ai, dù là quan chức quyền quý hay bậc dị sĩ tài ba.
Cho đến năm ta tròn mười tuổi, mẫu thân ta vì bạo bệnh mà qua đời. Căn bệnh đến nhanh như cơn lốc, thuốc trên bếp còn chưa kịp sắc xong thì người đã qua đời.
Trước khi trút hơi thở cuối, mẫu thân chỉ dặn lại chúng ta bốn tỷ muội tám chữ:
"Chớ bị mê hoặc bởi mưu kế, chớ để mắc kẹt trong tướng thuật."
Trong nhà ta, ngoài Tứ muội ra, ba người còn lại đều đã học thành tướng thuật.
Mẫu thân mất, phụ thân chìm đắm trong nỗi đau, đến nửa tháng sau, ông mới bắt đầu lại công việc đoán mệnh cho người khác.
Đã mười mấy năm trôi qua, người đời cũng đã dần quên mất ông, nhưng phụ thân giờ đây còn ngông cuồng hơn trước, không chỉ đoán vận mệnh mà còn dám phán xét sinh tử của con người.
Trước kia, ông từng nói những điều đó là thiên cơ, không được tiết lộ. Ta đoán phụ thân có lẽ không còn thiết sống nữa.
Năm năm trôi qua, phụ thân dùng vô số mạ///ng người để khẳng định vị trí thần tướng số một thiên hạ của mình. Cuối cùng, người mà ông đợi đã xuất hiện.
Người đến ước chừng khoảng năm mươi tuổi, sắc diện anh tuấn, khoác áo choàng dày, bên cạnh có nhiều tùy tùng. Có người đen gầy, mặt mũi nghiêm nghị, có kẻ da trắng giọng dịu dàng, hành động thận trọng dè dặt.
"Kẻ làm tướng thời nay, thế cục biến hóa khôn lường, tiên sinh có thể đoán được, ai sẽ là thiên tử trong tương lai không?"
Phụ thân đặt bốn đồng tiền trước mặt, đáp:
"Khí vận Tử Vi không nằm ngoài bốn người này."
2.
Trên đời này, không gì mà phụ thân ta không biết. Khi mẫu thân còn sống, những thuật pháp của ông đều chỉ để làm nàng vui. Mẫu thân hỏi những chuyện rất giản đơn: hôm nào thì giá gạo sẽ tăng, hôm nào trời mưa, hôm nào tuyết sẽ rơi.
Phụ thân than thở: "Sao nàng không hỏi những điều quan trọng hơn?"
Mẫu thân ngồi dưới hiên ngắm tuyết bay, đưa tay gần lại lò sưởi để sưởi ấm, cười nhạt: "Chuyện gì gọi là quan trọng? Chẳng lẽ ta cần biết ai sẽ là hoàng đế sao?"
Ta đang cầm một nhánh mai chạy đến, vô tình nghe được câu trả lời của phụ thân:
"Được thôi, có nhiều người muốn biết điều đó lắm. Ta nghĩ tương lai thiên tử sẽ xuất hiện từ bốn người: Thái tử Triệu Triết, Tể tướng Thôi Tống, Thiếu tướng quân Lý Huyền Ca, và Vương thúc Triệu Minh Thành."
Năm năm sau, phụ thân lại nhắc đến bốn cái tên này. Vì câu nói ấy, cả gia đình ta bị giam vào ngục.
Người đến hỏi là hoàng đế hiện tại, kẻ chỉ muốn nghe tên Thái tử.
Bên ngoài, hoàng đế nói phụ thân mê hoặc lòng người, muốn xử t/ử cả gia đình ta. Nhưng bí mật bên trong, ngài đích thân đến ngục truyền chỉ, ép hỏi phụ thân danh tính của vị thiên tử trong tương lai.