Thiên Mệnh Nữ Đế

Chương 22

Ta nằm trong vòng tay hắn khẽ bật khóc, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi một cách vô tình:

“Chàng mang bao nhiêu người vào cung?”

Hắn dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta:

“Năm nghìn. Còn lại bốn vạn năm, đóng quân ngoài kinh thành. Có ta ở đây, bọn chúng sẽ không dám ức h.i.ế.p nàng nữa.”

Ta gượng cười với hắn.

Ánh mắt hắn dịu dàng như nước: “Vấn Thu, nàng chịu bao uất ức, không cười được thì đừng miễn cưỡng nữa.”

Phó tướng của hắn tới hỏi bước tiếp theo phải làm gì.

Lý Huyền Ca nói: “Đã vào trong cung, lập tức thay đổi toàn bộ binh lính hoàng thành, đều đổi thành người của mình.”

Ta nhanh chóng ngăn cản: “Không được.” Hắn liền nhìn tôi, tôi ho khẽ: “Hoàng thành đang nằm trong tay Lý Mục, chẳng phải đây là tự đấu với người mình sao?”

Ta ngay lập tức triệu tập Lý Mục, hắn dẫn một đội người tới, thoáng ngạc nhiên, hành lễ với Lý Huyền Ca.

Cũng may là Lý Huyền Ca có chút ấn tượng với hắn, bảo phó tướng của mình từng bước giao tiếp.

Ta đưa Lý Huyền Ca trở về cung.

Hắn quay đầu nhìn ta, ngại ngùng nói: “Ta về chỗ nàng ở sao?”

Ta gật đầu: “Sau cung của ta có suối nước nóng.”

Trong gian lầu bốn góc, rèm lụa bay nhẹ, hơi nước mờ ảo.

Lý Huyền Ca đang tắm, tay đặt trên bờ hồ, đầu hơi ngẩng lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ta đứng phía sau bình phong, im lặng nhìn bóng dáng ấy.

Lý Mục rón rén quay lại.

“Chủ nhân, ta có ba kế: Thượng sách là thả độc vào suối nước nóng, xương tan thịt nát mà không dấu vết; Trung sách là thổi hương mê này vào rồi g.i.ế.c hắn; Hạ sách là dùng khăn này, từ phía sau siết c.h.ế.t hắn.”

Ta nhìn hắn, im lặng hồi lâu:

“Khăn để lại, ngươi lui xuống đi.”

Lý Mục chợt hiểu ra, để lại khăn cho ta: “Dùng lực khéo léo.” Hắn làm động tác thắt cổ.

Trong màn sương mờ mịt, ta đặt khay lên bờ hồ, đặt tay lên cánh tay hắn.

Lý Huyền Ca đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ tay ta, không dám quay lại nhìn.

“Ta không phải kẻ nóng vội.” Hắn để ý ta, hạ giọng nói, “Chúng ta có thể chờ đến sau đại hôn.”

Lòng ta khẽ động:

“Từ xưa đến nay có một nan đề, giang sơn mỹ nhân chỉ có thể chọn một, tướng quân sẽ chọn cái nào?”

Lý Huyền Ca nghiêng đầu nhìn ta: “Giang sơn và nàng sao?” Thấy ta không nói gì, hắn thờ ơ đáp: “Ta chọn nàng.”

Ta mỉm cười nhàn nhạt.

Lý Huyền Ca nói: “Nàng cười gì? Ta trả lời sai sao?”

Ta dùng tay kia nắm lấy tay hắn:

“Sai rồi, nếu là ta, ta muốn tất cả.”

Hắn đột nhiên cười khẽ.

Rồi hắn nhận ra ta ở gần quá, cổ họng khẽ chuyển động, bảo ta ra ngoài chờ hắn.

Ta tiến lên gần hơn, nhìn hắn, từ từ đưa tay vào nước:

“Cứ coi như là ta nóng vội vậy.”



Lý Huyền Ca ở lại trong cung ba ngày ba đêm.

Không gặp một ai.

Trong suốt thời gian này, mấy vị phó tướng của hắn đã đến hơn mười lần, nhưng ta đều âm thầm ngăn cản không để họ vào.

Trong cung điện tối tăm, Lý Huyền Ca vung rèm giường, chậm rãi bước xuống giường, đứng yên trước cây nến.

Hắn lạnh lùng đưa tay, thổi tắt ngọn nến.

Cung điện lại chìm trong bóng tối.

Hắn không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục đi về phía trước, dùng hai tay đẩy cửa sổ.

Bất ngờ, hắn giơ tay che mắt, không thể nhìn trực diện vì ánh sáng mặt trời chiếu vào.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Ta từ trên giường bò dậy, đi đến mở cửa cung.

Chỉ trong chốc lát, các cung nhân bước vào, mở cửa sổ ở các nơi, đồng thời mang cây nến ra ngoài.

Cung điện lại trở lại sáng sủa.

Lý Huyền Ca đứng nhìn ta, không biểu lộ cảm xúc qua những cung nhân đang đi qua lại:

“Ngươi dùng cách này với ta sao?”

“Không ảnh hưởng đến thân thể.”

Ta đi quanh phía sau giá sách, rút cuộn giấy vàng từ trong ra, đưa cho hắn:

“Giang sơn hay mỹ nhân, ngươi chọn mỹ nhân, nếu mỹ nhân chọn giang sơn, ngươi thì sao?”

Lý Huyền Ca mở ra nhìn, nhíu mày, nhìn tôi:

“Thánh chỉ phong hậu, cái này là gì, đầu hàng sao?”

Hắn vứt thánh chỉ trở lại vào lòng ta.

“Không phải đầu hàng, mà là thực hiện lời hứa. Ngươi đã nói, nếu ngươi lên ngôi hoàng đế, sẽ phong ta làm hậu. Nay ta đã lên ngôi hoàng đế, đương nhiên cũng sẽ phong ngươi làm hậu.”

Lý Huyền Ca nói: “Ta không lừa ngươi, nhưng ngươi đã lừa ta. Dù ngươi giam giữ năm ngàn người, dù ngươi tấn công năm vạn người, cha ta vẫn sẽ tiếp tục phái quân đến kinh thành, vô ích thôi.”

Ta đi ra ngoài cung điện, dựa vào lan can nhìn xa, ngắm cảnh thu muôn dặm, sắc mặt kiêu ngạo.

“Vậy thì đánh thôi, đánh với hắn, tranh giành với hắn—”

Ta dang tay ra, để hắn nhìn rõ, từng chữ, từng câu nói:

“Lý Huyền Ca, hôm nay không giống xưa, ta đã là người của nhà Triệu, gánh vác giang sơn của nhà Triệu, phía sau ta là gia tộc Triệu, là phủ Đại Quốc Công. 

Ta là chính thống hoàng tộc, cha ngươi là kẻ phản nghịch. Ta không thể im lặng đứng nhìn, phải đối phó với phản tặc sao?”

Ta thở dài, ngước mắt nhìn xa:

“Không nói đến thắng bại, nhanh thì ba đến năm tháng, chậm thì bảy, tám mươi năm.”

Ta quay đầu nhìn Lý Huyền Ca, đưa lại thánh chỉ cho hắn:

“Ngươi làm hoàng hậu của ta ba, năm tháng có được không?”

Hắn quay đi:

“Ta nhận thánh chỉ, cha ta phải làm sao?”

Tabđưa thánh chỉ đến trước mắt hắn:

“Ta sẽ phong ông ấy làm quốc trượng.”

Lý Huyền Ca đứng im, mắt cúi xuống, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Bình Luận (0)
Comment