Thiên Nguyên Sách - Thượng Linh

Chương 16

Trong bóng tối, hai tiếng bước chân xen kẽ vang lên trong rừng, gió thổi mạnh, tạo nên những tiếng rít chói tai. Họ chưa từng đến sâu trong hoang đảo vào ban đêm, lúc này đang ở giữa rừng, lại nghe thấy vài tiếng thú gầm gừ từ đâu đó vọng lại giữa tiếng gió lớn.

Dung Khi không nhìn thấy gì, cảnh giác lắng nghe động tĩnh xung quanh.

"Ban ngày cũng không thấy cái rừng rách nát này náo nhiệt như vậy."

Cố Vân Hành nói: "Thú hoang hoạt động về đêm, có lẽ chúng ta đã tránh được chúng ban ngày."

Dung Khi vẫn cảm thấy kỳ lạ, mấy tiếng gầm gừ không rõ nguồn gốc này hiển nhiên không phải do gà rừng thỏ hoang phát ra, mấy hôm trước y đã đi khắp đảo, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy mà không gặp một lần nào sao?

Y mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để lần theo tiếng động mà tìm kiếm.

Hai người thay phiên nhau kéo lê "đồ đạc", chậm rãi tiến về phía vách núi.

Gió lạnh thấu xương, ban đầu còn chịu được, nhưng về sau, họ buộc phải vận nội lực để giữ ấm.

Mấy lần đi qua những con dốc, mỗi khi Dung Khi cảm thấy sắp dẫm hụt, Cố Vân Hành luôn kịp thời kéo y lại, một đường đi đến đây cũng không gặp nguy hiểm gì.

Không biết đã đi bao lâu, lâu đến mức Dung Khi nghi ngờ trời sắp sáng, Cố Vân Hành mới dẫn y dừng lại.

"Đến rồi." Hắn nắm tay Dung Khi đặt lên tường gỗ.

Dung Khi s* s**ng một hồi, nhận ra đây chính là lối vào mà Cố Vân Hành đã chừa lại trên tường gỗ ban ngày, lối vào nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Y cẩn thận bước vào trong vài bước, nhất thời không biết mình đang ở vị trí nào, chỉ biết cơn gió mạnh khiến y khó thở bỗng nhiên nhỏ lại.

"Cố Vân Hành, ngươi thế mà thành công rồi." Y cảm thấy khó tin, ba "bức tường" xấu xí lộn xộn ban ngày lại có thể chắn gió thật sao?

Cố Vân Hành khiêm tốn nói: "Chúng ta đang ở phía bắc vách núi, gió đêm nay thổi từ hướng Đông Nam, nên mới có hiệu quả như vậy."

Vừa nói, Cố Vân Hành vừa dìu Dung Khi ngồi xuống đất, sau khi y ngồi xuống, bàn tay nắm cổ tay y mới buông ra, y nghe thấy tiếng bước chân Cố Vân Hành đi ra ngoài, không lâu sau, tiếng bước chân lại quay trở lại.

Dung Khi đang định hỏi thì có thứ gì đó phủ lên người y.

Y sờ thử, phát hiện đó là tấm chăn lông thỏ. Lúc thủy triều dâng, Cố Vân Hành đã kịp thời mang tấm chăn này ra, nên không bị ướt. So với áo lông cáo, nó lạnh và cứng hơn, nhưng trong hoàn cảnh này, Dung Khi vẫn cảm nhận được chút ấm áp.

Cố Vân Hành ngồi xuống bên cạnh y: "Dung hữu sứ."

Dung Khi nhìn hắn, đợi hồi lâu cũng không thấy Cố Vân Hành nói gì thêm, bèn nói: "Trên đảo chỉ có hai chúng ta, dù ngươi không gọi ta, ta cũng biết ngươi đang nói chuyện với ta."

Cố Vân Hành khẽ cười.

Bên tai truyền đến tiếng sột soạt của quần áo, rất gần, Dung Khi nắm chặt một góc chăn, nhận thấy Cố Vân Hành đang tiến lại gần.

Dung Khi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Cố Vân Hành: "Đừng động đậy."

​Cố Vân Hành áp sát lại, hắn nắm lấy một góc chăn khác, bọc hai người lại cùng nhau.

Dung Khi kinh ngạc trợn to mắt, cả người cứng đờ, nắm chặt tay rồi lại thả lỏng. Cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra.

Hơi thở ấm áp đan xen giữa hai người, hơi ấm truyền qua lớp vải, tứ chi lạnh lẽo dần dần ấm lên.

Mí mắt Dung Khi từ từ nặng trĩu. Mệt mỏi sau một chặng đường dài biến thành cơn buồn ngủ, y hoàn toàn từ bỏ những suy nghĩ khác, trong cơn mơ màng lại cảm thấy có chút thất bại: mình lại vì chút ấm áp này mà ngầm đồng ý cho hành động vượt quá giới hạn này... Thật là vô dụng.

Giấc ngủ này rất sâu.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trước mắt là vách núi màu nâu, xa hơn là bầu trời xám xịt.

Dung Khi quay đầu lại, liền thấy Cố Vân Hành nhắm chặt mắt, đầu gần như chạm vào mặt y, rất gần.

Rõ ràng tối qua trước khi ngủ hai người đang ngồi, sao khi tỉnh dậy lại nằm thế này?

Trong lòng y nghi hoặc, nhưng vẫn còn hơi buồn ngủ, đẩy đầu Cố Vân Hành ra một chút, rồi không nhịn được ngáp một cái.

Cố Vân Hành lập tức tỉnh giấc.

Hắn nhìn sắc trời, đáy mắt thoáng hiện vẻ lúng túng vì "ngủ quên", lại nhìn thấy Dung Khi đang nửa tỉnh nửa mê, liền khẽ lay y: "Dậy thôi, Dung hữu sứ."

Dung Khi khó chịu nheo mắt.

"Cố mỗ cũng không thích làm phiền giấc ngủ của người khác, nhưng mây đen kéo đến, chúng ta lại dậy muộn, phải nhanh chóng lợp xong mái nhà."

Dung Khi lăn qua một bên, cuộn tròn trong chăn.

Cố Vân Hành: "..."

Một lát sau, Dung Khi ngồi dậy, bực bội nói: "Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?"

Cố Vân Hành cũng không khách sáo, nói thẳng: "Tìm chút thức ăn và nước uống." Hắn nhìn "mái nhà" trống trơn phía trên, nói: "Hôm nay có việc bận rồi."

Bão sắp tới, Dung Khi đương nhiên biết nặng nhẹ, lúc này cũng không cãi lại nữa.

Dung Khi đã nắm rõ tình hình khu vực vách núi, nên y nhanh chóng tìm được một ít thức ăn, quay lại thì thấy Cố Vân Hành đã mang thêm vài khúc gỗ từ gần đó về. Thấy Dung Khi trở về, Cố Vân Hành dừng tay, hai người ngồi xuống đất bên ngoài "nhà", ăn qua loa một chút rồi bắt đầu dốc sức nghiên cứu đại nghiệp "xây tổ".

Dung Khi không có ý kiến gì về việc lợp mái, nhưng y định làm cho cái lối vào xiêu vẹo kia trông ra hồn hơn một chút.

Vì vậy, hai người chia nhau ra làm việc.

Dung Khi học theo Cố Vân Hành dựng một bức tường, vừa vặn chắn trước lối vào ban đầu. Như vậy sẽ không để gió lùa trực tiếp vào từ khe hở đó. Sau khi y làm xong, liền phát hiện mái nhà của Cố Vân Hành cũng đã có chút hình hài.

Cố Vân Hành đặt vài khúc gỗ dài nằm ngang lên trên, nhìn thoáng qua đúng là giống mái nhà.

Dung Khi kinh ngạc: "Ngươi không sợ gió thổi bay hết xuống sao?"

Cố Vân Hành nói: "Cố mỗ đã nghiên cứu kỹ cách ghép các tấm ván gỗ trên khoang thuyền, liền học theo thử xem sao, tuy không thể kín khít như thân thuyền, nhưng vẫn có thể cố định được."

Dung Khi lại gần quan sát, thấy những khúc gỗ làm mái nhà, hai đầu đều được đẽo thành hình cố định, còn phần trên của tường gỗ cũng được đẽo thành hình dạng khác, hai thứ khớp vào nhau, lại khá vừa vặn, nếu có chênh lệch thì cũng có một khúc gỗ khác để điều chỉnh.

Y nhớ trước đây từng nghe Trâu Ngọc Xuyên kể, trên đời có bậc thầy thủ công chỉ bằng vài mảnh gỗ đã có thể ghép nối liền mạch không một kẽ hở

"Chẳng lẽ đây chính là mối nối mộng[•] sao?"

[•]%Mối nối mộng và mộng nối hai miếng gỗ hoặc vật liệu khác. Những người thợ mộc trên khắp thế giới đã sử dụng nó trong hàng nghìn năm để ghép các mảnh gỗ, chủ yếu là khi các mảnh liền kề kết nối vuông góc mặc dù nó có thể được sử dụng để kết nối hai mảnh gia công ở mọi góc độ

Chỉ là trông hơi... xấu.

Cố Vân Hành hiển nhiên cũng ngượng ngùng thừa nhận.

Dung Khi đột nhiên nhận ra điều gì đó, sờ vào vạt áo, quả nhiên không thấy đâu!

"Ngươi đã lấy trộm dao găm của ta khi nào?" Y không tin Cố Vân Hành chỉ bằng hai bàn tay mà có thể biến gỗ thành hình dạng này!

Cố Vân Hành bình tĩnh trước câu hỏi: "Khe hở giữa các khúc gỗ to nhỏ không đều, bây giờ mái nhà vẫn còn nhiều lỗ hổng, chúng ta phải nhanh lên."

Dung Khi: "..." Đây là định không giải thích luôn sao?

Cố Vân Hành đi đến góc nhà, nhấc một góc tấm bạt lên, thấy Dung Khi vẫn đứng yên, liền nói: "Giúp một tay nào, hữu sứ đại nhân."

Hai bên thái dương Dung Khi giật giật, y thực sự sợ ba chữ "giúp một tay" này rồi... Nghiến răng nói: "Tốt nhất là ngươi thành công đấy!"

"Làm gì?" Y bực bội hỏi.

Cố Vân Hành: "Gia cố mái nhà."

Dung Khi làm theo lời Cố Vân Hành, cùng nhau phủ tấm bạt lên trên, sau đó Cố Vân Hành lại đặt những tấm ván gỗ đã tháo ra hôm qua vào bốn góc, rồi đặt những tấm còn lại lên mép ngoài cùng.

Cuối cùng, Dung Khi nhìn "ngôi nhà" đã hoàn thành, chợt nói: "Ta từng thấy trẻ con nặn đất, xếp đá, làm nhà đồ chơi, cũng giống như vậy... tận dụng mọi thứ, không bị gò bó."

Cố Vân Hành ngẩng đầu lên nói: "Sau này, sẽ cùng  hữu sứ chuyển vào căn nhà không bị gò bó này."​

Bình Luận (0)
Comment