Thiên Nguyên Sách - Thượng Linh

Chương 5

Dung Khi quyết định tranh thủ trời sáng, mau chóng vào rừng tìm chỗ trú ẩn. Tốt nhất là có thể săn được thú rừng, lấp đầy bụng đói.

Không còn "gánh nặng", y di chuyển nhanh hơn nhiều, chẳng mấy chốc đã đến chỗ con suối tìm thấy hôm qua, múc nước uống vài ngụm rồi rửa mặt.

Vận may của y khá tốt, đi được vài bước thì gặp ngay một đàn thú hoang. Lũ thú này trông kỳ quái, hình dáng giống gà rừng nhưng to gấp mấy lần, đang mải miết mổ những cây cỏ lạ.

Dung Khi khẽ khom người, các ngón tay trái kẹp một cây kim bạc—— trường kiếm quen thuộc của y đã chìm xuống đáy biển cùng con thuyền, nhưng bên người y vẫn còn giấu một con dao găm và nhiều ám khí. Hầu hết ám khí đều tẩm kịch độc, riêng cây kim này, y đã cẩn thận tẩy độc khi nãy ở bờ suối.

Ánh sáng lóe lên, con gà rừng ngã xuống đất.

Dung Khi bước tới, xách con mồi quay lại bờ suối, sơ chế qua loa, định nướng lên ăn. Y sờ vào vạt áo trước ngực, chỉ lấy ra được một cái hộp quẹt ướt sũng, không khỏi trầm ngâm.

Người xưa có cách nhóm lửa bằng cách cọ xát hai que gỗ, khi làm nhiệm vụ bên ngoài, y cũng từng thấy thuộc hạ dùng cách này, chắc không khó lắm.

Thế là Dung hữu sứ nhìn quanh, chọn một khoảng đất trống, nhặt một đống lá cây khô, nhớ lại động tác của thuộc hạ, bắt đầu nhóm lửa.

Một canh giờ sau, mặt trời đã lên cao.

Dung Khi ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào đống lá khô vẫn không hề có động tĩnh, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Y quyết định tạm gác chuyện này lại, trước tiên tìm trái cây dại lót dạ, hoặc tìm chỗ trú ẩn, sau đó sẽ tiếp tục nghiên cứu cách nhóm lửa!

Vừa đứng dậy, y đã đi mất nửa ngày.

Y đi hết khu rừng, ra khỏi rừng là những ngọn núi thấp. Trên đường đi, y tìm thấy thêm vài con suối nước ngọt khác, nhưng vẫn không tìm được hang động nào để trú ẩn. Cây cỏ trên núi héo úa, nhìn quanh chỉ thấy vách đá trơ trọi. Mặt trời dần buông xuống, lòng Dung Khi cũng chùng xuống theo.

Y không muốn ngủ đêm ngoài trời ở đây. Chưa nói đến khí hậu lạnh lẽo, ở trong khu rừng núi hoang vu xa lạ này, y căn bản không thể nào yên tâm nghỉ ngơi.

Trong núi rất yên tĩnh, đi sâu vào trong, như thể chỉ còn lại một mình y giữa trời đất. Thỉnh thoảng, từ một hướng không xác định, sẽ vang lên vài tiếng động kỳ lạ, giống như tiếng gió rít, lại giống như tiếng thú gầm.

Y cảm thấy không thể đi tiếp nữa.

Nếu thực sự đến đêm...

Đồng tử Dung Khi co rút lại, vẻ mặt không còn bình tĩnh như sáng sớm.

Y đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, hơn ai hết, y biết rõ, ban đêm, y không thể nhìn thấy gì.

Từ nhỏ y đã chịu đói rét, để lại bệnh căn, cứ đến đêm, tầm nhìn như bị một lớp vải đen che phủ, dù dưới ánh trăng rằm cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Vì vậy, ở Ma Cung, đèn đuốc trong ngoài phòng y không bao giờ tắt.

Giờ không có lửa, không có chỗ trú thân, đêm nay chắc chắn sẽ khó khăn.

Trời âm u, dù mặt trời vẫn còn trên cao, nhưng không có chút dấu hiệu quang đãng nào. Trước khi mặt trời hoàn toàn biến mất, Dung Khi men theo đường cũ quay lại bờ suối. Chưa đến nơi, phía trước đã thấy ánh lửa bập bùng, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa trong không khí. Y sững người, bước chân nhẹ nhàng hơn, lặng lẽ tiến về phía trước.

Cố Vân Hành dựa vào một tảng đá lớn, tay xoay xoay một cành cây, trên cành cây xiên một con gà rừng quen thuộc, lúc này lớp da bên ngoài đã vàng ruộm. Dầu mỡ trên da nhỏ xuống, ngọn lửa bên dưới bùng lên. Cành khô lá khô cháy lách tách.

Dung Khi: "..."

"Dung hữu sứ đã về rồi sao?" Cố Vân Hành vẫn giữ nguyên tư thế, thậm chí không quay đầu lại, tiếp tục lật miếng thịt nướng một cách ung dung. "Cố mỗ vốn định đến bờ suối uống nước, không ngờ Dung hữu sứ còn để lại cho ta một phần thức ăn."

Bị phát hiện, Dung Khi không còn che giấu nữa, bước ra từ sau gốc cây, mặt không cảm xúc nói: "Đây là con mồi của bổn tọa."

Cố Vân Hành cầm miếng thịt nướng lên, đưa lên mũi ngửi: "Vừa chín tới."

Dung Khi nhíu mày: "Ngươi đến đây bằng cách nào?"

Cố Vân Hành cắm cành cây xuống đất, xé một cái đùi gà, quan sát kỹ lưỡng: "Thịt mềm, tiếc là thiếu gia vị."

Nói xong, hắn ăn ngay trước mặt Dung Khi.

Cố Vân Hành ăn rất tao nhã, nhưng tốc độ lại rất nhanh, chắc là thật sự đói rồi.

Dung Khi cười lạnh: "Cố môn chủ quả nhiên lợi hại, dù bị thương ở chân, vẫn sống rất tốt."

Cố Vân Hành ăn xong một cái đùi gà mới ngẩng lên nhìn y, mỉm cười: "Dung hữu sứ, lại đây sưởi ấm chút không?"

Dung Khi không nhúc nhích: "Nếu ngươi muốn nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, dùng mấy lời lẽ đạo lý của đám chính phái các ngươi để khuyên ta hợp tác thì đừng phí lời." Y giữ khoảng cách đủ để chạy thoát, giọng điệu lạnh lùng và cảnh giác.

Cố Vân Hành nói: "Ta thật sự không hiểu, hòn đảo này nguy hiểm trùng trùng, hữu sứ cũng không phải kẻ ngu dốt, tại sao lại cố chấp chọn con đường khó khăn nhất."

Dung Khi thẳng thắn đáp: "Vì ngươi còn nguy hiểm hơn cả hoang đảo này."

Cố Vân Hành: "Nguy hiểm? Thiên Cực Môn không phải Ma Cung, ta cũng không phải Trâu cung chủ."

"Nhắc đến sư phụ ta làm gì?" Dung Khi khó chịu nói: "Bổn tọa đã bỏ ngươi mà đi, ngươi tất nhiên ấm ức trong lòng. Đặt mình vào vị trí của đối phương, ngươi ta đều hiểu rõ, hà tất phải giả vờ?"

"Đặt mình vào vị trí của đối phương, đều hiểu rõ?" Ánh mắt Cố Vân Hành ánh lên ý cười khó hiểu. "Tâm tư của Dung hữu sứ, Cố mỗ đoán không ra."

Hắn thuận tay dùng một cành cây nhỏ khều đống lửa, ánh lửa chiếu sáng một nửa khuôn mặt hắn, lúc sáng lúc tối trông càng thêm khó lường.

"Tuy nhiên, Dung hữu sứ cứ lặp đi lặp lại như vậy, thật khiến người ta lạnh lòng."

Dung Khi cười lạnh đáp trả.

Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, màn đêm cũng lặng lẽ buông xuống trong khi hai người nói chuyện.

Cố Vân Hành tiếp tục ăn gà nướng cho đến khi ngọn lửa bị gió thổi bùng lên, vô số tia lửa b*n r* tứ phía, rồi nhanh chóng bị gió dập tắt.

Không lâu sau, ngọn lửa lúc mạnh lúc yếu dần dần lụi tắt trong cơn gió mạnh.

Dung Khi chớp mắt, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt, lờ mờ thấy động tác của Cố Vân Hành, vội vàng nói: "Khoan đã, đừng dập lửa!"

Cố Vân Hành dừng động tác phủ đất dập lửa, ung dung nhìn y.

Dung Khi nói: "Ban đêm lạnh lẽo, dập lửa chẳng phải càng lạnh hơn sao?"

Cố Vân Hành bất đắc dĩ: "Gió to thế này, dù ta không làm gì, lửa cũng sẽ tắt thôi."

Dung Khi dứt khoát: "Không được!"

Cố Vân Hành: "Vì sao?"

Dung Khi nhíu mày: "Liên quan gì đến ngươi?"

Cố Vân Hành khựng lại, nhắc nhở: "Nếu ta nhớ không nhầm, đống lửa này là do Cố mỗ nhóm lên mà?"

Dung Khi lạnh lùng nói: "Con gà rừng trong bụng ngươi cũng là do bổn tọa săn được."

Cố Vân Hành: "... Ngươi lại đây, ta sẽ dâng nốt cái đùi gà còn lại."

"Ngươi coi bổn tọa là trẻ con ba tuổi sao?" Dung Khi không hề lay chuyển. "Tay phải của ta vẫn còn đau đấy!"

Cố Vân Hành thở dài: Ban đầu định uy h**p tên ma đầu này một chút, không ngờ lại phản tác dụng, khiến đối phương càng thêm cảnh giác.

"Vù—"

Gió mạnh thổi qua, ngọn lửa bùng lên rồi lụi tắt hẳn trước sức mạnh của thiên nhiên.

Mọi thứ trước mắt Dung Khi tối sầm lại, xung quanh trở nên mờ mịt.

"Cố Vân Hành!" Dung Khi cao giọng. Trong lòng y căng thẳng, nhưng cũng biết không thể tự loạn trận tuyến trước mặt kẻ thù, càng không thể để lộ điểm yếu, y cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Ngươi... ngươi dùng cách nào nhóm lửa?"

Cố Vân Hành không đáp, cầm lấy cây gậy đặt bên cạnh tảng đá, chống người đứng dậy.

Dung Khi: "Nói mau!"

Cố Vân Hành: "Trăng mờ gió lớn, cứ đợi trời sáng rồi hãy nói."

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên bên tai, Dung Khi lắng nghe, nhận ra là hướng ra ngoài, y hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Cố Vân Hành: "Ở đây ngay cả chỗ chắn gió cũng không có, đương nhiên là về khoang thuyền rồi."

Tiếng bước chân vang lên một lúc rồi dừng lại.

Giọng nói của Cố Vân Hành lại vang lên: "Vì Dung hữu sứ đã quyết tâm không hợp tác với Cố mỗ, Cố mỗ cũng không ép buộc."

Dung Khi siết chặt nắm đấm, không gọi hắn lại, cũng không bước theo.

Y không phải người chưa trải sự đời, không dễ dàng để lộ vẻ yếu đuối. Chỉ là, chìm trong bóng tối, hoàn cảnh bơ vơ giữa nơi hoang vắng, khó tránh khỏi cảm giác bất an. Nhưng một lát nữa... chỉ cần một lát nữa thôi, y sẽ quen dần...

Vậy nên, cũng chẳng có gì to tát.

Tiếng bước chân dần xa khuất, cho đến khi không còn nghe thấy nữa, Dung Khi cứng nhắc đưa tay ra, mò mẫm tìm một gốc cây lớn, dựa vào đó.

Quá tối.

Không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai, cảm nhận cái lạnh thấu xương.

Y chợt nhớ đến Ly Hỏa Cung, nhớ đến Thiên Nguyên Sách, nhớ đến nhiệm Trâu Ngọc Xuyên giao phó. Y đã từng nghĩ đến rất nhiều kết cục cho chuyến đi Đông Hải này, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang vắng, có lẽ sẽ lặng lẽ biến mất khỏi giang hồ.

Y thật sự có thể sống sót trên hoang đảo này sao?

Dù có sống sót, liệu có thể tìm được cách rời khỏi đây không?

—— Thiên Nguyên Sách thì sao?

"Ba người các ngươi, đều là đồ đệ tốt do ta đích thân dạy dỗ. Ai cũng có tư cách kế thừa Ly Hỏa Cung. Tuy nhiên, chức vị cung chủ chỉ có một, nhiệm vụ lần này, cũng chỉ có một người chiến thắng. Nhớ kỹ, chỉ có người kế nhiệm cung chủ Ly Hỏa Cung mới có tư cách sống sót."

Lời nói của Trâu Ngọc Xuyên vang vọng trong đầu y không chỉ một lần.

Từ ngày lên đường, quyết tâm đoạt được Thiên Nguyên Sách của y chưa bao giờ dao động, nhưng đời người không phải lúc nào cũng như ý muốn—— tạo hóa trêu ngươi, khó tránh khỏi thành bại.

"Tối qua đã thấy hữu sứ hành động chậm chạp, bây giờ càng chắc chắn hơn." Giọng nói của Cố Vân Hành đột nhiên vang lên từ phía sau.

Dung Khi giật mình ngẩng đầu, theo hướng phát ra âm thanh đánh ra một chưởng—— Cố Vân Hành vậy mà chưa đi! Hắn đã nhìn ra rồi sao?!

Cành lá rung lên dữ dội, chưởng này, đánh trượt.

Hình bóng đối phương hoàn toàn hòa vào màn đêm, Dung Khi cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"

Cố Vân Hành hỏi ngược lại: "Hữu sứ cho rằng ta muốn làm gì?"

Dung Khi im lặng.

Cố Vân Hành cười khẽ: "Đi được vài bước thì không đi nổi nữa, Cố mỗ chỉ muốn nhờ hữu sứ giúp đỡ một chút thôi."

Dung Khi hiểu ra, nghiến răng nói: "Bổn tọa đã nói rõ rồi."

"Đều là những lời ngu xuẩn. Cố mỗ làm việc, luôn coi trọng lợi ích song phương."

Trong bóng tối, một bàn tay đột nhiên đưa ra. Dung Khi chưa kịp phản ứng, đã bị nắm lấy cổ tay.

"Ngươi!" Cảm giác cổ tay bị nắm chặt này y vừa mới trải qua cách đây không lâu, Dung Khi hoảng sợ, tưởng chừng sắp bị bẻ gãy——

Cố Vân Hành: "Chúng ta đến khoang thuyền tránh gió."

Dung Khi: "..."

Dưới ánh trăng mờ ảo, Cố Vân Hành nhìn tên ma đầu gần trong gang tấc, nhận ra vẻ mặt y lạnh lùng đến đáng sợ. Đôi mắt ngày thường luôn ánh lên vẻ tàn độc xảo quyệt, lúc này tuy vẫn còn tức giận, nhưng lại vô hồn và mất tập trung.

—— Quả nhiên là không nhìn thấy gì nữa.​

Bình Luận (0)
Comment