Cố Vân Hành cuối cùng vẫn không mở cửa, hắn lên tiếng nói: "Phương cô nương, Cố mỗ có việc quan trọng cần thương nghị với Dung công tử, e rằng tạm thời không tiện tiếp khách."
Phương Nhược Dao thất vọng "Ồ" một tiếng: "Vậy, vậy ta không quấy rầy hai người, đợi hai người nói chuyện xong, ta sẽ quay lại sau!"
—— Vẫn còn muốn đến.
Cố Vân Hành vốn còn đang thấy đau đầu, ngẩng mắt nhìn ma đầu đối diện mặt đỏ bừng nhưng vẫn không quên trừng mắt nhìn hắn, không khỏi bật cười. Hắn đứng dậy ngồi cạnh Dung Khi, kéo tay y đặt lên đùi mình nghịch, vừa nói với Phương Nhược Dao ngoài cửa: "Hôm nay đã xế chiều, nói chuyện xong e là trời sẽ tối, nhiều bất tiện, Phương cô nương vẫn nên quay về đi."
Dung Khi nhẫn nhịn nắm chặt tay thành quyền, tránh né hành động có phần ngả ngớn của Cố Vân Hành.
Cách một cánh cửa, giọng nói của Phương Nhược Dao mang theo chút mất mát.
"Cố ca ca, ta đến chỉ muốn nói với huynh một tiếng, hôm nay ta đã bình an trở về."
Cố Vân Hành thản nhiên nói: "Dung Khi đã nói với ta rồi."
Phương Nhược Dao ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Cũng đúng, chính là hắn đưa ta vào thành. Vậy... vậy ta về phòng đây, sẽ không quấy rầy hai người bàn bạc chính sự nữa."
Cố Vân Hành "Ừm" một tiếng, ánh mắt rơi vào vành tai đầy đặn của Dung Khi, bình thường nhìn không rõ lắm, đến gần mới thấy có chút thú vị. Nghĩ vậy, hắn đưa tay ra, cố ý nhẹ nhàng vân vê miếng thịt nhỏ đang ửng đỏ kia.
Dung Khi mở to mắt, trong mắt có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao Cố Vân Hành lại đột nhiên kéo tai y.
Lúc này tiếng bước chân của Phương Nhược Dao đã đi xa. Cố Vân Hành không còn quan tâm đến bên ngoài nữa, trán áp vào hõm cổ Dung Khi, giọng nói vô cớ khàn đi vài phần: "Dung Khi, ngươi nhìn ta như vậy, sẽ khiến ta cảm thấy mình là kẻ vô sỉ."
Dung Khi đẩy đầu Cố Vân Hành, theo bản năng phản bác: "Ta có mắng ngươi trong lòng đâu."
Cố Vân Hành nghiêng đầu, lộ ra đôi mắt khó hiểu, khẽ thở dài.
Dung Khi nhìn hắn, nheo mắt lại: "Sao lại thở dài nữa rồi?" Chưa đợi Cố Vân Hành mở miệng, y đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Phương Nhược Dao tuy có chút ngốc nghếch, nhưng cũng coi như là ngây thơ trong sáng. Ngươi có phải hối hận vì đã từ chối nàng ta ngoài cửa không?"
Ánh mắt Cố Vân Hành khẽ động: "Ngươi khen người khác ngây thơ trong sáng như vậy, không sợ Cố mỗ đau lòng sao?"
Dung Khi: "... Ngươi còn đau lòng nữa à?"
Cố Vân Hành im lặng một lát, quyết định bỏ qua chủ đề này, hắn nắm lấy một tay của Dung Khi, kéo y về phía mình, định tiếp tục việc đang dang dở lúc nãy.
"Chờ đã!" Dung Khi giơ tay ngăn hắn lại, khi mở miệng lại mang theo chút khó nói: "Vừa rồi chúng ta không phải đã... hôn rồi sao, cũng nên dừng lại ở đây thôi."
Cố Vân Hành bị từ chối, sững người: "Ngươi không thích?"
Dung Khi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày còn phải bị người khác hỏi loại câu hỏi này, muốn mắng mỏ vài câu, nhưng lưỡi lại như bị thắt lại: "Chuyện, chuyện này, có gì hay mà hỏi?"
Cố Vân Hành: "Nếu ta nói, ta không muốn dừng lại thì sao?"
Dung Khi tức giận trừng mắt nhìn hắn: "... Trước đây sao không phát hiện ra, ngươi mặt dày như vậy!"
Y vốn ít khi thân cận với người khác, nhưng cũng biết Cố Vân Hành khác với những người khác, nên cũng mặc kệ hắn làm những cử chỉ thân mật. Nhưng vừa rồi bị người ngoài cắt ngang, không hiểu sao lại sinh ra chút xấu hổ, khiến y không thể tiếp tục một cách thoải mái được.
Dung Khi nhẫn nại giảng giải: "Trong khách đ**m người đông mắt tạp, chúng ta sao có thể làm chuyện hoang đường như vậy? Một mình Phương Nhược Dao thì thôi, Phương Liễm cũng không biết khi nào sẽ quay lại, ngươi muốn hắn xem trò cười của chúng ta sao?"
Cố Vân Hành cuối cùng cũng hiểu được nỗi lo lắng của Dung Khi, nhất thời cảm thấy bất lực trước sự mỏng manh như tờ giấy của ma đầu này, lại kéo y vào lòng, khẽ cười nói: "Dung công tử, ngươi ngay cả thở mạnh cũng không dám, làm sao người ta có thể phát hiện ra động tĩnh?"
Dung Khi sững người, hiểu ra ý tứ liền lập tức đen mặt.
Một lát sau, cửa phòng mở toang.
Dung Khi hùng hổ bước ra hành lang, trên mặt ngoài đôi tai ửng đỏ ra thì không còn biểu cảm gì khác.
Không ngờ mới vài ngày không gặp, Cố Vân Hành lại càng thêm buông thả lời nói, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao thủ phiêu dật xuất trần như lúc mới gặp!
Y đi thẳng đến cầu thang, vừa vặn gặp hai huynh muội họ Phương đang đi lên.
Phương Nhược Dao đầu tiên là sững sờ, sau đó mừng rỡ nói: "Hai người nói chuyện xong rồi?"
Dung Khi nhíu mày: "Đương nhiên là chưa."
Phương Nhược Dao: "Hả?"
Dung Khi vẫy tay gọi tiểu nhị mang một bàn ăn hai người lên phòng, trước mặt Phương Nhược Dao quay người đi vào lại.
Phương Nhược Dao: "..."
Một lúc sau, Phương Nhược Dao tò mò nhìn huynh trưởng: "Ca, hai người họ đang bàn chuyện gì trong phòng vậy? Đã mấy canh giờ rồi mà vẫn chưa xong sao?"
Phương Liễm ho khan vài tiếng, khuyên nhủ: "Đã là chuyện chính sự, thì đừng quấy rầy người ta."
Hắn thật sự sợ muội muội mình cứ thế xông vào, nhìn thấy thứ gì không nên thấy. Dù sao, nếu hắn không nhìn lầm thì ma đầu này đang mặc quần áo của Cố Vân Hành!
Phương Liễm vẻ mặt nghiêm trọng, không dám nghĩ nhiều, quay mặt muội muội đang nhìn ngó xung quanh lại, nhìn vào đôi mắt ngây thơ kia, hắn mới cảm thấy tâm tư thanh tịnh, trở lại bình yên.
Buổi tối, sau khi thức ăn được đưa vào phòng, Dung Khi liền rộng lượng làm hòa với Cố Vân Hành.
Mặc dù chỉ xa nhau vài ngày ngắn ngủi, nhưng cả hai đều đã trải qua một số chuyện, ngồi xuống nghiêm túc vẫn còn rất nhiều chuyện cần nói.
Cố Vân Hành: "Đây là?"
Dung Khi búng tay vào bình rượu: "Trên đường đến đây, gặp một cửa hàng, rượu ủ rất ngon."
Cố Vân Hành mỉm cười nhìn y, biết đó là rượu y đặc biệt mang về cho hắn, vừa mở nút chai, trong phòng lập tức tràn ngập mùi rượu nồng nàn.
Cố Vân Hành lấy hai chén rượu, rót đầy, nâng một chén lên, nhìn Dung Khi.
Dung Khi: "..."
Y do dự một chút, cầm chén rượu còn lại lên, cụng ly với Cố Vân Hành.
Hai người ngửa đầu uống cạn rượu, Dung Khi lập tức cảm thấy vị cay xộc lên mũi, không khỏi nhíu mày, hỏi: "Vị thế nào?"
Cố Vân Hành khen ngợi: "Rượu ngon."
Dung Khi thấy hắn thích, liền rót thêm rượu cho cả hai, vừa định nâng chén, lại bị Cố Vân Hành giữ lại.
"Rượu tuy ngon, nhưng không nên tham lam." Hắn nắm lấy cổ tay cầm chén rượu của Dung Khi, đáy mắt tràn đầy ý cười, "Ngươi cùng uống một chén, vậy là đủ tận hứng rồi."
Dung Khi ngẩn người, không ép buộc nữa. Ngửi thấy mùi rượu, y không khỏi nghĩ đến một người khác cũng thích rượu ngon, bèn quay sang nói với Cố Vân Hành về chuyện của Thôi Tâm Nguyên.
"... Ta suy đi nghĩ lại, không biết có nên đi cầu kiếm hay không." Dung Khi không quen với thiện ý vô cớ của người khác, nhưng ánh mắt của Thôi Tâm Nguyên lúc chia tay lại khiến y không nỡ phụ lòng, ngoài Cố Vân Hành ra, hiếm có ai trên đời này khiến y do dự như vậy.
"Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Cố Vân Hành sau khi nghe xong câu chuyện, vẫn luôn trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này nghe Dung Khi hỏi mình, hắn cũng cân nhắc trả lời: "Thôi trang chủ một lòng tốt, đợi xong việc này, ta nguyện cùng ngươi đến Linh Châu."
Dung Khi: "Ngươi cũng cảm thấy ta nên đi?"
Cố Vân Hành trầm tư một lát, thấy Dung Khi chỉ do dự chuyện cầu kiếm, hoàn toàn không bận tâm đến trưởng tử nhà họ Thôi có dung mạo giống mình, nghĩ lại, lại sợ thật sự chỉ là trùng hợp, nói ra lại thêm phiền phức.
Cố Vân Hành: "Giờ ngươi đã rời khỏi Ly Hỏa Cung, trời đất rộng lớn, nơi nào cũng có thể đi. Thay vì do dự ở đây, chi bằng đi xem thử, đến đó rồi có lẽ sẽ đưa ra được quyết định trong lòng."
Dung Khi sững người. Đúng vậy, y bây giờ đã tự do, không còn ràng buộc, mọi thứ đều có thể tùy tâm sở dục.
Nhưng trước đó——
"Tiết Ngọc đi theo ta nhiều năm, hôm đó cũng là hắn cõng ta ra khỏi địa lao. Bây giờ hắn rơi vào tay Tôn Tri Ích, dù thế nào ta cũng phải cứu hắn." Dung Khi nói, "Nhưng ta không muốn nợ Phương Liễm ân tình."
Cố Vân Hành: "Ngươi định làm thế nào?"
Dung Khi: "Trong tay ta có kiếm, tự nhiên có thể tự mình đi cứu."
Cố Vân Hành mỉm cười: "Vết thương vừa lành, lại định chuẩn bị chém giết rồi sao?"
Dung Khi: "Ngươi cho rằng ta đánh không lại Tôn Tri Ích?"
Cố Vân Hành: Lão ta tự nhiên không phải đối thủ của ngươi. Nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, ngươi một mình luôn chịu thiệt."
Dung Khi cười lạnh: "Ta đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức liều mạng với bọn chúng, Tôn Tri Ích sẽ có lúc lơ là, ta bắt lão, rồi dùng lão để đổi lại chẳng phải được rồi sao."
"Không." Cố Vân Hành bác bỏ đề nghị của y.
Dung Khi nhíu mày, định mở miệng, lại nghe Cố Vân Hành chậm rãi nói: "Là chúng ta. Chúng ta cùng đi."
Dung Khi im lặng nhìn Cố Vân Hành: "Cố Vân Hành, tuy ta vui lòng có ngươi giúp đỡ, nhưng càng không muốn liên lụy ngươi dính líu đến chuyện của Ly Hỏa Cung."
Giọng điệu nói chuyện của y rất nghiêm túc. Cố Vân Hành cứu một mình y, còn có thể nói là bị y mê hoặc, nếu lại đi cứu Tiết Ngọc, e là khó mà bịt được miệng lưỡi thế gian.
Cố Vân Hành cười: "Dung Khi, ngươi sẽ không nghĩ rằng đến nước này, còn có thể bỏ ta lại một mình chứ?"
Dung Khi nhíu mày: "Ta không nói đùa với ngươi."
Cố Vân Hành cũng nghiêm túc nói: "Ta cũng không nói đùa."
Dung Khi vẻ mặt nghiêm trọng im lặng một lát, cướp lấy chén rượu của Cố Vân Hành uống cạn một hơi.
"Được, vậy chúng ta cùng đi."
Sáng sớm hôm sau, cả hai đều ngủ quên.
Cố Vân Hành mấy ngày liền truy đuổi người của Ảnh Môn, đã lâu chưa chợp mắt, đêm qua trò chuyện thâu đêm, rất muộn mới ngủ, nên sáng hôm sau vẫn còn mệt mỏi. Dung Khi lại càng bị hậu kình của hai chén rượu mạnh kia quấy phá đến đầu óc choáng váng, trong lúc ngủ mơ còn mơ màng nhíu mày.
Phương Nhược Dao mấy lần "vô tình" đi ngang qua cửa phòng Cố Vân Hành, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Phương Liễm phát hiện ra, không biết nghĩ đến điều gì, liền kéo muội muội mình xuống lầu.
Khách trọ trong khách đ**m này đa phần là thuộc hạ của Phương Liễm, còn có một số ít đệ tử Thiên Cực Môn cũng ở trọ tại đây. Chỉ là trước đó bọn họ vẫn luôn bận rộn dọn dẹp tàn dư thế lực của Ảnh Môn trong thành, sáng nay mới cuối cùng trở về.
Người của hai phái vì quan hệ của Phương Liễm và Cố Vân Hành, thường xuyên gặp mặt, qua lại cũng có chút quen biết. Lúc này đang ngồi dưới sảnh nói chuyện phiếm.
Phương Nhược Dao thấy đại sảnh rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều, liền không còn nghĩ đến hai người trên lầu nữa, nàng ta nhanh mắt liếc thấy một bóng dáng màu đỏ trong đám đông, lập tức kích động vẫy tay: "Diễm tỷ tỷ!"
Diễm La Tán tay cầm ô hoa, khóe miệng mỉm cười, thấy Phương Nhược Dao chạy về phía mình, liền hơi giang tay ôm lấy nàng ta.
"Diễm tỷ tỷ, sao tỷ cũng đến đây?"
Ánh mắt Diễm La Tán lưu chuyển, nhìn về phía Phương Liễm: "Mấy ngày trước minh chủ gửi thư chim bồ câu, đặc biệt gọi ta đến để giải quyết một chuyện khúc mắc trong lòng."
Phương Nhược Dao tò mò hỏi: "Chuyện khúc mắc gì vậy?"
Diễm La Tán: "Đều là chuyện cũ, mấy năm trước đã buông bỏ rồi."
Phương Nhược Dao liền bám lấy Diễm La Tán, hỏi thăm tình hình gần đây của nàng, hai người khi còn ở trong minh quan hệ rất tốt, lúc này lâu ngày không gặp, liền tự tìm một bàn, trò chuyện.
Phương Liễm: "..."