Thiên Nguyên Sách - Thượng Linh

Chương 87

Con thuyền đổi hướng giữa đường, hướng về phía bờ biển, lúc xuống thuyền, Cố Vân Hành dặn dò Tào Giang vài câu.

Hai người không nói thêm gì nữa, đi thẳng đến nơi đóng quân của Ly Hỏa Cung. Đệ tử tuần tra nhìn thấy họ, không hề ngăn cản, dẫn họ đến trước mặt Trâu Ngọc Xuyên.

Dung Khi lười nói nhảm: "Giải dược."

Trâu Ngọc Xuyên lần này đặc biệt dễ nói chuyện, vỗ tay gọi người đến, nói với Dung Khi: "Nói địa điểm cho hắn, hắn sẽ tự mình đưa giải dược đến tay Thôi phu nhân."

Dung Khi ánh mắt âm trầm, nói ra địa điểm tiếp ứng, sau đó nhìn đệ tử đi đưa thuốc rời đi.

Trâu Ngọc Xuyên vẻ mặt tươi cười, như thể cuối cùng đã giải quyết được một việc phiền phức, giọng điệu nhẹ nhõm: "Được rồi, đến lượt ngươi dẫn đường, đồ nhi ngoan."

Dung Khi không nhúc nhích: "Đợi hắn quay lại rồi nói."

Trâu Ngọc Xuyên: "Sư phụ không cần phải lừa ngươi chuyện này."

Dung Khi lạnh lùng nhìn lão ta, không hề động đậy.

Trâu Ngọc Xuyên: "Được, được! Ngươi nhất quyết như vậy, vậy thì đợi thêm một lúc nữa, người đâu, mang cho hắn..." Lão nhìn Cố Vân Hành, "Còn cả Cố môn chủ nữa, đi lấy hai cái ghế đến đây."

Dung Khi coi như không nghe ra giọng điệu trêu chọc của Trâu Ngọc Xuyên.

Dung Khi: "Có Nghiêm Phàm, ông còn cần bọn ta dẫn đường sao?"

Trâu Ngọc Xuyên: "Ồ? Cậu ta à... Không chịu nổi tra tấn, đã chết từ lâu rồi."

Dung Khi cau mày: "Chết rồi?"

Trong nháy mắt, rất nhiều vấn đề quanh quẩn trong lòng đều có lời giải đáp. Hèn gì y từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Phàm trên thuyền, hèn gì Trâu Ngọc Xuyên trăm phương ngàn kế ép y quay lại. Lão này điên này, vậy mà ngay cả Nghiêm Phàm, người quen thuộc tình hình trên đảo, cũng bị lão ta g**t ch*t!

Cố Vân Hành lúc này đặt tay lên tay y.

Dung Khi nghiêng mặt, chạm phải ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng của Cố Vân Hành, đột nhiên cảm thấy lòng nhẹ nhõm, lật bàn tay nắm lấy tay hắn.

"Hai vị thật đúng là tình thâm nghĩa trọng, vậy mà coi Trâu mỗ như không khí." Trâu Ngọc Xuyên thích thú nhìn hai bàn tay nắm chặt của hai người, "Ngày thường sư phụ thấy ngươi không gần nữ sắc, còn tưởng ngươi chưa thông suốt, hóa ra là ta lo xa rồi."

Dung Khi cười lạnh: "Sao, Phương Nguyên Khánh không vừa mắt ngươi, ngươi ghen tị à?"

Trâu Ngọc Xuyên lập tức thay đổi sắc mặt: "Ta và hắn là tri kỷ, trong sạch! Ngươi và Cố Vân Hành không biết xấu hổ, cũng đừng nghĩ tình nghĩa trên đời này đều bẩn thỉu như vậy."

Dung Khi làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu: "Cũng đúng, Phương đại hiệp có quyến lữ ân ái, con cái đủ đầy, hai người quả thực không có tình nghĩa gì đặc biệt." Y nắm tay Cố Vân Hành, cố ý lắc lư, cũng lạ, những chuyện y không dám làm trước mặt Thôi Tâm Nguyên và Từ Lan Chi, đối mặt với Trâu Ngọc Xuyên lại không hề kiêng dè gì.

"Dù sao ta cũng là đồ đệ của ông, làm chút chuyện trái với luân thường đạo lý, người khác cũng chỉ cho rằng là ông dạy hư ta." Dung Khi chậm rãi nói, "Đồ đệ là đoạn tụ, sư phụ nửa đời người đi tìm tung tích của một nam nhân khác... đáng thương cho Phương đại hiệp cả đời anh minh, chết rồi còn phải mang tiếng xấu kỳ quái."

Trâu Ngọc Xuyên mặt không cảm xúc nhìn y: "Ngươi tưởng tìm được Thiên Cực Môn làm chỗ dựa là có thể yên tâm rồi sao? Ngươi là đồ đệ do ta dạy dỗ, dù ngươi có nhận cha nhận mẹ, trong xương cốt vẫn là tên súc sinh nhỏ lớn lên trong Ma Cung. Cố Vân Hành nhịn được ngươi nhất thời, chẳng lẽ có thể nhịn ngươi cả đời?"

Dung Khi: "Chuyện này không cần ông bận tâm."

Trâu Ngọc Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn chính đạo nhất đáng ghét, giữ lấy những nguyên tắc và giới hạn mơ hồ, cho dù vô tình có giao tình với kẻ ác, sau khi tỉnh táo lại cũng sẽ không chút do dự quay lưng rời đi!"

Dung Khi vừa định mở miệng mỉa mai, lại cảm thấy lòng bàn tay bị bóp nhẹ.

Cố Vân Hành mở miệng nói: "Dù tương lai thế nào, y chính là nguyên tắc và giới hạn của Cố mỗ."

Dung Khi: "..."

Trâu Ngọc Xuyên mặt mày sa sầm, phẩy tay áo ngồi trở lại chỗ của mình.

Không lâu sau, đệ tử đi đưa thuốc quay lại, trong tay còn cầm ám khí đó.

Trâu Ngọc Xuyên thấy vậy, chỉ cười khẩy một tiếng, nhìn thấu trò đề phòng nhỏ của Dung Khi.

Sau khi biết tin Từ Lan Chi giải độc, hai người dẫn theo người của Trâu Ngọc Xuyên đến hang động, men theo con đường cũ xuống lòng đất, đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã đến lối vào nhà tù.

Dung Khi chỉ vào thác nước: "Ở ngay đó."

Trâu Ngọc Xuyên đi vài bước đến đó, vừa nhìn đã phát hiện ra cánh cửa đá, nhìn thấy hai chữ "Tẩy Tâm" loang lổ trên cửa đá. Lão ta cúi người xuống, rất lâu không nhúc nhích. Từ góc độ của Dung Khi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cong xuống.

"Người đâu, mở đường." Giọng nói của Trâu Ngọc Xuyên hơi run rẩy, không biết là do kích động hay vì nguyên nhân khác.

Đệ tử Ly Hỏa Cung đã chuẩn bị sẵn dụng cụ, chỉ chờ một tiếng lệnh.

Nhà tù đã bị phá hủy gần hết, khắp nơi đều là đá vụn chắn đường, chỉ riêng việc dọn dẹp lối đi cũng mất vài ngày, Trâu Ngọc Xuyên liền cắm trại bên ngoài, lão ta cũng không thúc giục, chỉ im lặng nhìn từng bộ xương được khiêng ra khỏi địa lao.

Đến ngày thứ bảy, Dung Khi nhận ra Phương Nguyên Khánh trong đống xương chất đống trên mặt đất. Y không nói gì, Trâu Ngọc Xuyên cũng như không phát hiện ra.

Ngày thứ mười, việc dọn dẹp lối đi đã ảnh hưởng đến sự cân bằng dưới lòng đất, gây ra một trận động đất, làm chết một nửa số đệ tử Ly Hỏa Cung. Trâu Ngọc Xuyên chỉ cau mày, dặn dò mọi người tiếp tục đào xuống.

Tuy nhiên, tầng dưới cùng, cũng là tầng bị Trương Tùng của Ảnh Môn phá hủy triệt để nhất. Mọi người tốn rất nhiều công sức cũng không thể mở ra được một con đường, Trâu Ngọc Xuyên bèn cho tất cả rút lui, từ trên xuống dưới, muốn xẻ toạc nhà tù này ra.

Nhân lúc Trâu Ngọc Xuyên phát điên, Dung Khi khẽ nói: "Cố Vân Hành, ta thấy trạng thái của ông ta kỳ quái, chúng ta có nên nghĩ cách thoát thân không?"

Cố Vân Hành: "Võ công của ông ấy đã đạt đến cảnh giới cao nhất, chúng ta giao đấu trực diện thì khả năng chiến thắng không lớn."

Dung Khi ngạc nhiên: "Cố đại môn chủ võ công cái thế, cũng có lúc phải chịu ấm ức vì đánh không lại người khác sao?"

Cố Vân Hành nhìn y, đáy mắt lộ ra vài phần hoài niệm.

Dung Khi: "Sao lại nhìn ta như vậy?"

Cố Vân Hành: "Đã lâu không thấy bộ dạng châm chọc, giở trò xấu của ngươi, có chút nhớ."

Giờ phút này còn có tâm trạng nói đùa với y, Dung Khi không nhịn được đảo mắt, mắng khẽ một tiếng không chút sát thương: "Biến."

Cố Vân Hành đương nhiên không biến, nhân lúc không ai chú ý đến chỗ này, ôm eo Dung Khi kéo y về phía mình: "Người mà Cố mỗ đánh không lại đâu chỉ có mình Trâu Ngọc Xuyên, chỉ là trong số những người đó không bao gồm ngươi. Cũng may là ngươi đánh không lại ta, nếu không thì dù ta có mười cái mạng, cũng không đủ cho Dung hữu sứ lấy."

Dung Khi hung dữ nói: "Bớt nói nhảm." Y hất tay Cố Vân Hành ra, ra hiệu cho hắn nhìn đống xương.

Dung Khi: "Nhìn bộ dạng của ông ta, nếu tìm thấy hài cốt, nhất định sẽ rối loạn tâm trí, đến lúc đó sẽ không còn để ý đến chúng ta nữa."

Cố Vân Hành hiểu ý y: "Người đó dù sao cũng là bậc tiền bối giang hồ, cũng là cha của Thẩm Khí. Ta không muốn hài cốt của ông ấy rơi vào tay ma nhân."

Dung Khi ngẩn người: "Trâu Ngọc Xuyên coi hắn là tri kỷ, hẳn là sẽ an táng hắn tử tế, xây bia lập mộ, sẽ không làm nhục hắn."

Cố Vân Hành: "Không giống nhau."

Dung Khi không hiểu: "... Vẫn tốt hơn là phơi thây hoang dã chứ?"

Cố Vân Hành nhìn y, nghiêm túc nói: "Ngày sau nếu ta chết đi, chỉ mong ngươi thu liệm hài cốt cho ta, nếu không chi bằng tan vào đất trời..."

"Nói bậy bạ gì vậy?" Dung Khi bực bội ngắt lời hắn, "Ai thèm làm chuyện đó cho ngươi!"

Cố Vân Hành im lặng một lát, nói: "Phương tiền bối quay lưng rời đi trước Ly Hỏa Cung, chắc chắn là không muốn gặp lại Trâu Ngọc Xuyên nữa rồi."

Dung Khi kỳ thực không quan tâm hài cốt thế nào, người chết rồi, xương cốt gì đó, cũng chẳng khác gì đá vụn ven đường. Tuy nhiên——

"Đã ngươi không muốn, ta không nói nữa là được. Sao cứ phải lấy ví dụ xui xẻo như vậy?" Y liếc nhìn đống xương trắng trên mặt đất, "Vậy thì cứ để Phương Nguyên Khánh và kẻ thù của ông ta chen chúc một chỗ, tiếp tục dây dưa không dứt đi."

Cố Vân Hành: "..."

Cố Vân Hành không muốn làm chuyện đó, Dung Khi cũng phối hợp. Vì vậy, khi Trâu Ngọc Xuyên đến hỏi chuyện hài cốt, y chỉ nói, hôm đó Phương Liễm đã nhận ra hài cốt, không lâu sau nhà tù sụp đổ, bọn họ càng không thể phân biệt được nữa.

Trâu Ngọc Xuyên không nhận được câu trả lời mong muốn, thần sắc ngày càng cáu kỉnh, lão ta thường ngồi ngẩn người giữa đống xương, sau đó lại như muốn trút giận mà vung tay vỗ bừa bãi. Vách đá cứng rắn trên núi bị chưởng phong đánh trúng, hiện ra từng vết nứt nhỏ.

Dung Khi mỗi lần đều nghĩ rằng Trâu Ngọc Xuyên sẽ không còn tâm trí để ý đến chuyện khác, nhưng lão ta vẫn có thể chặn bọn họ lại hết lần này đến lần khác.

Nếu lúc đầu còn có thể nói Trâu Ngọc Xuyên muốn mượn sức bọn họ để tìm được nhà tù nhanh nhất có thể, thì bây giờ, Dung Khi thật sự không nghĩ ra lão ta muốn làm gì.

Có lẽ ngay cả Trâu Ngọc Xuyên cũng không biết.

Ngày qua ngày, Trâu Ngọc Xuyên càng trở nên điên cuồng, lão ta không còn phái người theo dõi Dung Khi và Cố Vân Hành nữa, mà đi vào trong đống đổ nát của nhà tù đã bị đào bới gần hết.

Cố Vân Hành hỏi: "Đi không?"

Dung Khi không nói gì.

Cố Vân Hành: "Vậy thì xem tiếp đi."

Hai ngày sau, Trâu Ngọc Xuyên ôm một bộ hài cốt, vội vàng bước ra khỏi đống đổ nát, trên mặt tràn đầy vẻ kích động, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ: "Tìm thấy rồi!"

Lão ta cẩn thận đặt bộ hài cốt xuống đất, sau đó lấy khăn tay lau sạch bụi bẩn trên xương.

"Chiều cao, khung xương đều trùng khớp với Phương huynh, quần áo mặc trên người cũng có huy hiệu gia tộc họ Phương! Các ngươi xem... là hắn đúng không?"

Dung Khi nhìn bộ dạng kích động của lão ta mà không có biểu cảm gì, không hiểu sao lại cảm thấy có chút bi ai.

Dung Khi: "Ta không nhận ra. Ông nói đúng, vậy thì đúng."

Trâu Ngọc Xuyên "Haha" cười hai tiếng, vẻ mặt như được toại nguyện.

Dung Khi quay mặt đi.

Mấy ngày tiếp theo, Trâu Ngọc Xuyên lệnh cho người ta lấp tất cả những bộ xương còn lại vào hố, còn lão ta thì mang theo bộ xương "Phương Nguyên Khánh" rời đi. Lão ta chôn bộ xương ở gần cửa hang động, đúng như Dung Khi dự đoán, lão ta lập bia mộ cho Phương Nguyên Khánh, tự tay khắc hai chữ "tri kỷ", trông thật sự giống như một gã si tình.

Dung Khi: "Ta còn tưởng, ônh sẽ mang hắn ra khỏi hoang đảo, tìm một nơi phong thủy tốt để chôn cất long trọng."

"Phương huynh trước đây thường nhắc đến nơi này, nói nơi này là tiên cảnh trần gian, là nơi tốt để lui về ở ẩn." Ánh mắt Trâu Ngọc Xuyên sâu thẳm, dường như đang chìm đắm trong những hồi ức xa xưa, một lúc lâu sau mới nói, "Hắn đã thích, vậy thì cứ để ở lại đây đi."

Dung Khi khoanh tay, lạnh lùng nhìn lão ta.

Trâu Ngọc Xuyên đốt tiền giấy, mặc cho ngọn lửa lan rộng: "Ta cứ tưởng hai người sẽ nhân cơ hội này rời đi."

Dung Khi: "Đã nghĩ đến chuyện đi, nhưng lại biết ông sẽ không tốt bụng như vậy. Bây giờ hài cốt cũng đã tìm thấy, nói đi, ông rốt cuộc định làm gì?"

Trâu Ngọc Xuyên cảm khái nói: "Hai ta sư đồ đã lâu không ngồi xuống tâm sự rồi." Lão ta nhìn ra sau lưng Dung Khi, "Cố Vân Hành lần này lại không đi cùng sao?"

Dung Khi: "Hắn có tay có chân, cần gì phải cứ đi theo ta."

Trâu Ngọc Xuyên nhìn Dung Khi với vẻ trầm ngâm: "Mấy ngày trước còn như hình với bóng với ngươi, không ngờ, nhanh như vậy hắn đã yên tâm để ngươi một mình đối mặt với ta."

Dung Khi nhíu mày: "Không cần nói những lời mập mờ đó để chọc giận ta."

Trâu Ngọc Xuyên lắc đầu: "Thôi, không nhắc đến hắn nữa."

Lão ta dừng lại một chút, chậm rãi nói, "Trước đây, ta đã nhiều lần hỏi Phương huynh vị trí của tiên cảnh giữa biển, nhưng hắn vẫn luôn không nói cho ta biết, nếu hắn nói cho ta biết sớm hơn, thì đã bớt đi rất nhiều rắc rối sau này rồi. Tuy nhiên, hắn cũng đã kể cho ta nghe rất nhiều chuyện cũ, người đời chỉ biết hắn lánh đời đi Đông Hải, nhưng không biết nơi này cũng là nơi hắn từng đến."

Dung Khi sững người, Trâu Ngọc Xuyên vậy mà lại muốn nói chuyện về Phương Nguyên Khánh với y.​

Bình Luận (0)
Comment