Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 116

Phụ tử hai người hai mắt nhìn nhau, vì hiểu suy nghĩ của nhau mà vô cùng kinh ngạc.

Đối với cảnh tượng này Anh Túc quốc chủ Da La Phất Lạp phi thường hài lòng, Da La Phất Lạp từ chủ vị đứng lên, hướng về phía mọi người sắp không chế không được, cười nói: “Mọi người không nên gấp gáp, chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?”

Trò chơi? Là cách tìm niềm vui của các quý tộc, đương nhiên không có ai phản đối.

“Không biết bệ hạ muốn chơi như thế nào?” Tầm mắt ham muốn nhìn thiếu niên xinh đẹp trong lồng sắt, thanh âm nói ra cũng có chút khàn khàn, thỉnh thoảng có mấy ánh mắt thổi qua người Thiên Nguyệt Triệt.

Theo tầm mắt của người kia, tầm mắt hướng Thiên Nguyệt Triệt cũng không ít, nếu như lúc này ngồi ở bên cạnh hắn không phải là Thiên Nguyệt Thần, sợ là có người sẽ tấn công hắn.

“Chúng ta là văn nhân, hiển nhiên không sùng bái vũ kỹ, vũ kỹ nên để đến ngày mai, tại ma vũ đại hội, cho nên… .” Da La Phất Lạp nhìn chung quanh: “Như vậy đi, ai có thể lấy ra bảo bối làm cho mỹ nhân hài lòng, trẫm liền tặng bảo bối của Anh Túc đế quốc cho người đó, tất nhiên mỹ nhân cũng sẽ dâng lên.”

Mọi người ngầm hiểu lời của Da La Phất Lạp, đó là thứ mà bọn họ hao hết bao nhiêu vàng cùng dê bò cũng mua không được, hơn nữa chỉ có Anh Túc đế quốc mới có .

Chẳng qua là không phải ai cũng biết .

“Bảo bối gì?” Thanh âm thanh thúy có chút non nớt, đó là tiếng nói đặc biệt của hài đồng, lọt vào lỗ tai của những người đang nổi lên dục vọng lại giống như âm thanh của tự nhiên.

Nghi vấn của Thiên Nguyệt Triệt khiến Da La Phất Lạp sửng sốt, sau đó liền ưu nhã nở nụ cười: “Đều nói tiểu điện hạ Mạn La đế quốc thông tuệ vô song, trẫm thấy cũng không phải là giả.” Những lời này của Da La Phất Lạp cũng chân thật, bởi vì trên thế giới này người dám cùng hắn đấu nhãn không nhiều lắm, mà trong số đó không có người nhỏ tuổi như vậy, Thiên Nguyệt Triệt là người đầu tiên.

Không biết là thật sự thông tuệ hay ngây thơ?

“Bổn điện hạ biết mình rất thông minh.” Nét mặt Thiên Nguyệt Triệt có chút kiêu ngạo, song phần kiêu ngạo này lại làm người ta cảm thấy hắn vẫn chỉ là hài tử, là thời kỳ ngây thơ của tiểu hài tử, cho nên khiến người ta không khỏi yêu thích ba phần.

Da La Phất Lạp khẽ nheo lại mắt, tâm đứa bé này hắn không hiểu, mới vừa rồi ngây thơ làm cho người ta cực kỳ thích, mà bây giờ kiêu ngạo rồi lại làm người khác càng cảm thấy hắn chỉ là hài tử.

“Tiểu điện hạ có từng nhớ đã làm gì trong sinh thần phụ hoàng ngươi, trẫm phái người tặng một phần lễ vật, hơn nữa trẫm nghe nói lễ vật kia phụ hoàng ngươi chuyển giao cho ngươi ?” Mang theo một tia nghi vấn, trên thực tế Da La Phất Lạp cũng muốn biết Thiên Nguyệt Thần có đem vật kia cho Thiên Nguyệt Triệt hay không.

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt vui vẻ gật đầu: “Phấn vụn trắng trắng kia còn gì nữa không? Triệt nhi cũng thích, có thể cho Triệt nhi thêm một ít hay không, lúc trước Triệt nhi phái Nặc Kiệt đi mua, nhưng Nặc Kiệt nói Mạn La đế quốc không có đồ chơi này, Triệt nhi còn tưởng rằng Nặc Kiệt lừa Triệt nhi.”

Có chút ủy khuất cong cái miệng nhỏ nhắn, nét mặt không vui, Nặc Kiệt đứng ở bên cạnh vội vàng khom lưng: “Thỉnh tiểu điện hạ thứ tội, thật sự nô tài đã chạy hết mọi ngóc ngách ở đế đô, cũng không tìm thấy bảo bối trân quý mà điện hạ nói.”

Nếu không biết tính cách Thiên Nguyệt Triệt, Nặc Kiệt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt thiếu chút nữa phát khóc nhất định sẽ đau lòng, nhưng bởi vì biết, cho nên thay thế đau lòng chính là hưng phấn, không biết tiểu điện hạ muốn chơi cái gì.

Một lớn một nhỏ này luôn khiến hắn nhìn không ra.

Mà trong lòng Thiên Nguyệt Triệt lại càng dậy sóng, bạch phiến, cư nhiên là bạch phiến, nam nhân giảo hoạt như hồ ly này cư nhiên đem bạch phiến đưa đến chỗ quý tộc hoặc là quốc vương mỗi nước, sức chống cự của con người quá kém, tự nhiên sẽ đắm chìm trong loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên, mặc dù Anh Túc đế quốc cường đại, nhưng vì tời tiết, cho nên quốc khố không giàu có, nhưng nếu có bạch phiến, đem nó bán đi, không tới một năm thực lực của hắn sẽ ngang bằng với Mạn La.

Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết, mà tâm tư người nam nhân này Thiên Nguyệt Triệt cũng hiểu biết vài phần, nha phiến nguy hại tới loài người, chỉ cần sống trên địa cầu sẽ biết được, mà hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Thiên Nguyệt Triệt biết đây không phải là trùng hợp, cũng tuyệt đối không thể nào là trùng hợp, cho nên hắn dám khẳng định người từ trên địa cầu tới thời đại này chưa chắc chỉ có một mình hắn, hơn nữa người kia rất hiểu biết về cây Anh Túc.

Thiên Nguyệt Triệt cứ việc phô ra gương mặt ngây thơ, nhưng chỉ có Thiên Nguyệt Thần nắm tay hắn mới biết đáy lòng hắn rung động. Thiên Nguyệt Thần là người thông minh nhường nào, nghe được chuyện Thiên Nguyệt Triệt từng kể cũng biết được sự quan trọng của chuyện này, nam nhân kia có dã tâm quá lớn, nhưng dã tâm quá lớn chưa hẳn là chuyện tốt.

“Tiểu điện hạ lại gây khó dễ cho nô tài kia, bảo bối này chỉ có Anh Túc đế quốc ta mới có nha.” Thiên Nguyệt Triệt mang theo nghi ngờ ngây thơ cùng tò mò khiến người đầu óc luôn luôn thông minh như Da La Phất Lạp cũng bị đánh vòng vo, tâm cũng theo đó mà kiêu ngạo: “Sao tiểu điện hạ lại thích vật này?”

Đương nhiên điều đó cũng không có nghĩa hắn hồ đồ, hắn nhớ đến lúc Liệt Tư Ban Lỗ rung động thế nào khi nhắc tới chuyện này.

“Ha hả.” Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nở nụ cười thanh thúy: “Vật kia chơi thật tốt nga, sau khi Triệt nhi lấy về đặt ở trên bàn quên cất đi, đến lúc Triệt nhi nhớ tới thì phát hiện tiểu hắc đang ăn, thật làm Triệt nhi muốn giận, tiểu hắc lại đột nhiên hướng Triệt nhi nhảy múa làm nũng, thật sự thật thần kỳ, sau Triệt nhi lại cho tiểu hoa ăn, tiểu hoa cũng làm nũng với Triệt nhi.”

Thiên Nguyệt Triệt vừa nói vừa phát ra tiếng cười khanh khách, cho thấy hắn cao hứng đến cỡ nào.

“Đó là đương nhiên, bảo bối kia có thể làm cho người ta giảm bớt mệt nhọc, buông lỏng tâm tình, bất quá tiểu hắc cùng tiểu hoa không biết là?” Da La Phất Lạp thậm chí nghĩ tiểu hài tử cuối cùng vẫn là tiểu hài tử, thấy lời đồn đãi đem tiểu điện hạ Mạn La đế quốc truyền thành tiểu thiên tài, hắn xem ra cũng chỉ là một tiểu hài tử tương đối khả ái mà thôi.

“Tiểu hắc cùng tiểu hoa là bằng hữu tốt của Triệt nhi nga, tiểu hắc là tiểu miêu phụ hoàng cho Triệt nhi vào lúc Triệt nhi ba tuổi, tiểu hoa là tiểu cẩu vào lúc Triệt nhi bốn tuổi, phụ hoàng tặng cho Triệt nhi.”

Lời này của Thiên Nguyệt Triệt vừa nói ra, trừ Cách Lực Tân cố nén cười duy trì bộ dáng ôn hòa, Da La Phất Lạp cùng Thiên Nguyệt Thần cũng không khỏi co giật khóe miệng.

Tiểu đông tây chết tiệt, Thiên Nguyệt Thần nhịn không được nói nhỏ, chẳng qua là mục mâu thâm thúy kia giấu không được ý cười.

Mà Da La Phất Lạp thu hồi lời nói lúc trước, hài tử này tuyệt không khả ái, con mắt sắc bén khóa chắt trên người Thiên Nguyệt Triệt, đang suy nghĩ có phải hài tử này đang đùa hắn hay không.

Nhưng hài tử năm tuổi có thể có bao nhiêu ánh mắt, thân thể cùng khuôn mặt có khả năng che dấu bẩm sinh, Da La Phất Lạp nhìn không ra chút giả dối.

“Sao vậy, ngài sẽ không xem thường bằng hữu của Triệt nhi chứ, không phải nói chỉ cần có bảo bối là được sao? Triệt nhi không muốn đại ca ca không mặc y phục kia, Triệt nhi chỉ cần cái phấn vụn trắng trắng kia cũng không được sao?” Hốc mắt ngập nước đã tích thành nước mắt, câu đại ca ca không mặc y phục kia làm cho người nghe không khỏi buồn cười, nhưng Da La Phất Lạp lại đắn đo suy nghĩ, ngậm miệng không đáp.

Đại khái là Thiên Nguyệt Triệt cũng náo loạn, con mắt vừa mở, đem nước mắt cố nén vào, nâng đỉnh đầu giống như phượng hoàng trên chín tầng mây: “Triệt nhi là lục điện hạ Mạn La đế quốc, Mạn La đế quốc của ta và Anh Túc đế quốc, Sắc Vi đế quốc hợp thành tam đại cường quốc, ngài cho rằng Mạn La đế quốc ta sẽ thua bởi những nước nhỏ không quan trọng kia sao?” Thiên Nguyệt Triệt nhìn những người đang ngồi chung quanh, vẻ kiêu ngạo, lộ ra khí chất cao cao tại thượng, lời nói ra có chút kiêu căng, nhưng lại là đương nhiên.

Được sủng mà kiêu, có lẽ rất nhiều người sẽ nghĩ như vậy, mà Thiên Nguyệt Triệt muốn, chính là loại ý nghĩ này, bởi vì hắn biết nam nhân kia đang đánh giá hắn.

Quả nhiên sau khi nghe hắn nói, Da La Phất Lạp tin chắc, cũng không nhíu mày nữa, mà là cười: “Tiểu điện hạ nói không sai, Mạn La đế quốc là một trong tam đại cường quốc, bảo vật hiển nhiên là vô số, như vậy lát sau, trẫm chờ lãnh giáo bảo bối của tiểu điện hạ.”

Hai chữ bảo bối Da La Phất Lạp nói đặc biệt lớn, nét mặt đang chờ xem hí, trên thực tế bảo vật mọi người tranh nhau là độc vật, là kết quả mà hắn muốn.

Sau đó thiếu niên trong lồng sắt bị thả ra, thân thể trần trụi đi từ ngoài cửa vào, bắt đầu từ quốc vương của một nước nhỏ, nũng nịu mang theo say mê muốn động dục, thân thể trần trụi uốn lượn, nam nhân có ý chí rất mạnh cũng có ý nghĩ ham muốn , huống chi… Huống chi mọi người ở yến hội đều uống rượu, sợ là không phải rượu bình thường, phấn vụn nhàn nhạt bị chế trong đó, người có tu vi cao tới đâu cũng không cảm giác được.

Thiếu niên xinh đẹp đang giơ hai tay quỳ gối trước mặt nam nhân, phân thân phấn phấn giữa hai chân trắng noản của thiếu niên, bị kích thích mà cong lên, quốc vương Mỗ quốc ngồi trên ghế kìm nén không được vuốt hai tay thiếu niên, còn bất chợt le lưỡi ra liếm liếm môi, ánh mắt lưu chuyển trên người thiếu niên, cuối cùng dừng ở giữa háng thiếu niên.

Rốt cục người bên cạnh không nhịn được, dưới sự thúc giục mới đưa bảo bối trên người giao cho thiếu niên, thiếu niên tiếp nhận bảo bối lại đứng dậy đi tới trước mặt một nam nhân khác.

Một tên rồi lại một tên, cuối cùng hàng này là thái tử Sắc Vi đế quốc Cách Lực Tân, song trong thời khắc động lòng người như thế, Cách Lực Tân tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, mặt hắn đã có ửng đỏ, ánh mắt cũng bắt đầu mê luyến hướng phía thiếu niên.

Suy nghĩ, không biết là cố ý hay là vô tình giật xuống ngọc bội hắn mang bên hông.

Bằng danh khí Sắc Vi đế quốc, ngọc bội bên hông Cách Lực Tân mặc dù trân quý, nhưng chẳng qua là đồ trang sức mà thôi, sao có thể là bảo bối trân quý nhất, cho nên động tác của hắn khiến Da La Phất Lạp cảnh giác vài phần.

Mà Cách Lực Tân hướng thiếu niên cười si mê, thanh âm ôn hòa nói ra: “Còn có bảo bối nha.” Tay lại bắt đầu lục lọi trong ngực mình, thần sắc Da La Phất Lạp lúc này mới buông lỏng xuống.
Bình Luận (0)
Comment