Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 165

Rèm mã xa kéo ra, bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên xuất hiện trước mặt thành vệ binh, mái tóc dài thủy phấn được cột lại bằng ngân ti, trường sam bạch sắc vây lấy thân thể gầy gò.

Thiếu niên rất xinh đẹp, ít nhất người ở chỗ này nghĩ như vậy.

"Triệt nhi." Sau thiếu niên, nam nhân vận huyền y xuất hiện, không giống với thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, nam nhân có hơi thở thành thục, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị hoặc nhân, khí chất tà mị, tôn quý mà cao ngạo.

Cùng thiếu niên nghịch ngợm là hai loại khác nhau, nhưng lại vô cùng hòa hợp.

Cánh tay rắn chắc ôm lấy thắt lưng thiếu niên, Thiên Nguyệt Thần bất mãn với ánh mắt của những người đó nhìn Triệt nhi, dù là kinh diễm cũng không được, lại không biết rằng bản thân y cũng là vật tỏa sáng.

Đối với tham muốn độc chiếm của nam nhân, Thiên Nguyệt Triệt rất hài lòng, hắn không sợ hướng toàn bộ người trong thiên hạ tuyên bố quan hệ của bọn họ, cũng ước gì toàn bộ người trong thiên hạ biết, người nam nhân này thuộc về hắn.

Ánh mắt thanh nhã nhìn hướng nam nhân, trong mắt là tiếu ý và kiêu ngạo.

Cúi đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt, vừa xem liền hiểu ngay, cánh tay Thiên Nguyệt Thần ôm lấy eo hắn càng chặt hơn, ánh mắt thẳng thắn của thiếu niên, tình ý dạt dào, nói lên tâm ý của hắn đối với y.

"Phụ hoàng..." Thế giới của hai người, ánh mắt quấn quýt lấy nhau, không ai có thể xen vào, cũng không để bất kì ai xen vào.

Thiên Nguyệt Thần vươn tay kia ra, đem thiếu niên kéo vào trong ngực của mình, cúi đầu, đến gần đôi môi đỏ mọng của Thiên Nguyệt Triệt, cách gần một cm thì dừng lại.

Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai thiếu niên: "Triệt nhi như vậy, sẽ khiến ta không kìm lòng nổi."

Thanh âm rất nhẹ, nhưng cũng đủ để timThiên Nguyệt Triệt đập loạn nhịp.

Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhìn y, thật lâu.

Những người bên cạnh tựa hồ thành phong cảnh, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn bầu không khí dây dưa của bọn họ.

"Phụ hoàng như vậy cũng khiến Triệt nhi khó kìm lòng nổi." Thiên Nguyệt Triệt cười cười, cố ý trêu chọc.

Không muốn để bộ dáng thiếu niên rơi vào trong mắt người khác, mắt phượng của Thiên Nguyệt Thần nhíu lại: "Tu."

"Vâng." Tu là thủ lĩnh minh vệ, một cái vẩy tay đơn giản, thành vệ binh đã mất đi tri giác.

Một trận gió mát thổi qua, cái gì cũng không để lại, duy nhất khiến người ta cảm giác được chính là mặt đất nổi lên một chút tro bụi.

"Chủ?" Tu hỏi.

"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt cũng đồng ý, trong gió mát không chỉ là tro bụi, mà còn có mang theo mùi vị nhàn nhạt: "Phụ hoàng, mùi vị này ta quen thuộc."

"Nga?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, "Tu, đuổi theo."

Đơn giản một câu nói, không cần hỏi lại, Tu mang theo hai gã minh vệ biến mất ở trước mắt.

"Cách nhìn của Triệt nhi?" Thiên Nguyệt Thần nắm tay Thiên Nguyệt Triệt đi vào Hồng Diệp thôn.

Đợi thành vệ binh khôi phục tri giác, đã không thấy bóng dáng mọi người.

"Phụ hoàng còn nhớ rõ chuyện ta cứu nam tử kia ở đập chứa nước ngày đó chứ?" Thiên Nguyệt Triệt để bàn tay to lớn của nam nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, tán gẫu.

"Ý của Triệt nhi là, mới vừa rồi nhanh hơn chúng ta một bước là người mà nam tử kia đuổi theo, cũng là người đã đả thương nam tử kia ở đập chứa nước." Thiên Nguyệt Thần hỏi, hiển nhiên rõ ràng ý của Thiên Nguyệt Triệt.

"Uh, Triệt nhi cho rằng trên thế giới không có nhiều trùng hợp như vậy, lam y nam tử trong khách điếm, người thần bí ở đập chứa nước, người đả thương nam tử kia, cùng với người vừa mới lướt qua đều là cùng một người, hơn nữa..." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu: "Hơn nữa chắc chắn người này có liên quan gì đó tới Phỉ Bỉ Na thành."

"Phỉ Bỉ Na thành." Thiên Nguyệt Thần nghe lời cuối của Thiên Nguyệt Triệt, có chút suy nghĩ: "Thành này rất cổ xưa, chuyện về nơi này, trong lịch sử Mạn La đế quốc ghi lại rất ít."

Mạn La đế quốc cổ sử, mặc dù Thiên Nguyệt Thần không biết gốc biết rễ, nhưng cũng có biết một hai.

"Bị người khác cố ý thay đổi sao?" Thiên Nguyệt Triệt trầm tư nói.

"Niên đại quá lâu, không cách nào tra rõ." Thiên Nguyệt Thần hơi tiếc nuối, nhưng chuyện càng không có nền tảng, càng có hứng thú khám phá.

Vào Hồng Diệp thôn, đầu tiên đập vào mắt chính là ruộng lúa cùng trang gia, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm, hóa ra cái gọi là nông thôn cũng tương tự sân đánh Golf.

Vào thôn, thôn dân tò mò nhìn những người xa lạ, mọi người bàn luận xôn xao.

"Ngài khỏe chứ, xin hỏi nơi này có nhà nào họ La không?" Một minh vệ phía sau Thiên Nguyệt Thần tiến lên lễ phép hỏi.

Nhà họ La là bọn hắn tùy tiện lấy cớ, chỉ vì không muốn những thôn dân này phản cảm.

Nguyên lai là tới hỏi thăm tin tức.

Mấy thôn dân vốn lo lắng, tò mò, nhất thời buông lỏng, nhưng sau lại tỏ vẻ không hiểu nhìn bọn họ.

"Trong thôn này, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua nhà nào họ La, mấy vị là... ?" Trung niên nam tử có lá gan hơi lớn, dẫn đầu hỏi.

Minh vệ nghe xong khẽ nói cám ơn, đứng ở một bên, Thiên Nguyệt Thần tiến lên: "Vị đại ca này, ngươi chắn chứ chứ? Thật kỳ quái, rõ ràng La huynh nói hắn ở tại Hồng Diệp thôn, chẳng lẽ ta lầm?"

Thiên Nguyệt Thần lập tức tỏ vẻ không rõ, giống như đang cẩn thận tự hỏi.

Phụ hoàng thật biết giả vờ giả vịt, Thiên Nguyệt Triệt len lén lắc đầu, nhưng mà chuyện diễn trò, hắn chưa từng thua người khác.

Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên ho khan, âm thầm dùng nội tức, khuôn mặt hồng nhuận liền tái nhợt không ít.

"Triệt nhi..." Thiên Nguyệt Thần căng thẳng, vội vàng ôm lấy hắn, bộ mặt lo lắng.

"Tiểu công tử là..." Phụ nhân bên cạnh vừa nhìn là biết người thật nhà, thấy sắc mặt vẫn còn non nớt của Thiên Nguyệt Triệt tái nhợt, lập tức nhớ tới con của mình, liền lộ vẻ quan tâm.

"Công tử nhà ta từ nhỏ thân thể thể yếu, là từ ấm sắc thuốc lớn lên, nếu không phải chủ tử nhà ta y thuật cao minh, sao tiểu công tử có thể lớn được như vậy, lần này đến đây tìm bằng hữu, ngày đêm chạy không ít lộ trình, thân thể tiểu công tử đã đến cực hạn, không cách nào tiếp tục lên đường." Minh vệ cũng rất biết diễn trò, thấy tình huống như vậy lập tức phối hợp: "Không biết thôn này có nơi nào cho chúng ta nghỉ ngơi một đêm, tiền không là vấn đề."

Đối với người trong thôn mà nói, nếu như đối phương không phải là nhân vật nguy hiểm, thì không thể nghi ngờ tiền tài là hấp dẫn nhất.

Mà bên này, minh vệ nho nhã lễ độ, Thiên Nguyệt Triệt xinh đẹp tuyệt trần yếu ớt, Thiên Nguyệt Thần lại càng tuấn mỹ vô song, thấy thế nào cũng không phải là người xấu, huống chi bọn họ một thân y phục thượng đẳng, lại có mã xa, bộ dáng quả thật giống như đến đây tìm người.

"Phụ thân, Triệt nhi đói bụng." Bên này Thiên Nguyệt Triệt tái nhợt hết sức, vẫn không quên phát ra thanh âm yếu ớt làm nũng.

Nghe thanh âm mềm mại lại có chút suy yếu của hài tử, hài tử đáng yêu như thế càng thêm tác động lòng người, phụ nhân lập tức phát huy tình thương vĩ đại của mẹ.

"Nếu như mấy vị không ngại, có thể..."

"A Kiều tẩu." Nghe lời nói của phụ nhân, trung niên nam tử vẫn tương đối có chút lý trí, "Nếu thôn trưởng biết..."

Nhìn trung niên nam tử lộ vẻ khó xử, phụ nhân được gọi là A Kiều tẩu mới nhớ đến tình trạng gần đây của thôn, cũng lập tức khó xử.

"Thôn trưởng?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, đem nghi vấn biểu hiện ở trên mặt: "Ý của vị đại ca này là?"

Biết trung niên nam tử tương đối lý trí, Thiên Nguyệt Thần đưa mắt nhìn sang hắn, nếu như hướng phía phụ nhân hỏi thì dễ dàng khiến hắn hiểu lầm.

Mà một tiếng đại ca này cũng làm cho trung niên nam tử cảm thấy mình tương đối được tôn trọng.

"Mấy vị không biết, " Trung niên nam tử nói tới đây cũng nhịn không được nữa, bắt đầu than thở: "Các ngươi là người bên ngoài hiển nhiên không biết tình huống trong thôn, chúng ta cũng không thể nói rõ, không bằng ta dẫn mấy vị đến chỗ thôn trưởng, mọi việc để thôn trưởng định đoạt."

Hồng Diệp thôn không nhỏ, trung niên nam tử dẫn Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt cùng với hai minh vệ đi vòng vòng không ít đường, trước mắt một toà nhà nhìn có vẻ rộng lớn và giàu có hơn, chính là nhà thôn trưởng.

Trung niên nam tử gõ cửa nói rõ, người hầu liền dẫn bọn họ vào.

Mấy người chờ ở đại sảnh, ước chừng qua một khắc đồng hồ, thôn trưởng đi ra.

Thôn trưởng trẻ hơn trong tưởng tượng của mọi người, nhìn qua bộ dáng trung niên, vẻ mặt hiền lành, hẳn là người dễ nói chuyện, nhưng từ ánh mắt khôn khéo của hắn cũng nhìn ra được hắn không phải là một người đơn giản.

"Tình cảnh của mấy vị, tại hạ đã hiểu rõ phần nào, chỉ là có chút chuyện tại hạ không rõ." Thôn trưởng ngồi lên chủ vị, bảo hạ nhân dâng trà, vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.

"Thôn trưởng, thỉnh nói rõ." Thiên Nguyệt Thần lễ phép.

Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ, cả đời này của phụ hoàng, chắc hẳn hôm nay là ngày duy nhất y lễ phép.
Bình Luận (0)
Comment