Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 224

Ngày thứ hai, Thiên Nguyệt Triệt rạng rỡ bước ra khỏi phòng, mặt trời đã treo cao, Thiên Nguyệt Triệt đưa tay duỗi mỏi, đột nhiên đang nhớ lại rất lâu chưa tập thể dục, tâm huyết dâng trào, liền ra sức vận động.

"Nghe nói chủ tử bị bệnh cơ mà? Ta thấy tinh thần chủ tử tốt vô cùng." Thanh âm Liệt La Đặc truyền tới, tiếp đó bóng dáng của hắn lập tức xuất hiện trước cửa.

Nghe được thanh âm này, Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, thấy Liệt La Đặc, hắn có chút vui vẻ, ít nhất mọi người đã đến đủ, bọn hắn có thể lên đường tới hiệp hội ma pháp.

Ở một phương diện khác, đó là dạ dày hắn lại được ăn ngon.

"Di, sao chỉ có một mình ngươi, Địch Trạch đâu? Nghe nói gần đây các ngươi rất mặn nồng?" Thiên Nguyệt Triệt tò mò hỏi, kì thực cũng thừa biết, Liệt La Đặc không phải loại người dễ dàng cho người khác chiếm tiện nghi.

Nghe chủ tử nói đến Địch Trạch, sắc mặt Liệt La Đặc trầm xuống, tên hỗn trướng, lúc ở Kiền Đức thành dám vô pháp vô thiên mà trêu chọc hắn.

"Đa tạ tiểu điện hạ quan tâm, tại hạ không được tốt." Thanh âm suy yếu từ một bên truyền đến, chỉ thấy Địch Trạch sắc mặt tái nhợt xuất hiện, đi cùng còn có Thiên Nguyệt Thần.

Đến nơi, hiển nhiên Địch Trạch báo cáo một số chuyện ở Kiền Đức thành cho Thiên Nguyệt Thần nghe.

"Di?" Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ, "Ngươi sao vậy, sắc mặt kém như thế, vận động quá độ hả?" Trực tiếp hỏi khiến hai người trong cuộc ngượng ngùng không dứt.

"Tiểu điện hạ, mệnh tại hạ không tốt như vậy."

"Chủ tử, hắn dám."

Hai người trăm miệng một lời nói, sau đó trừng mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng dời tầm mắt.

"Ân..." Thiên Nguyệt Triệt nâng cằm lên, quan sát Địch Trạch từ trên xuống dưới một lần, "Khí sắc tái nhợt... Ngươi bị chỉnh." Thiên Nguyệt Triệt có chút khẳng định, "Hồ ly như ngươi cũng bị chỉnh thành vậy, người nọ thật bản lãnh a."

Thiên Nguyệt Triệt nói đầy ám chỉ, sau đó thân mật ôm cánh tay Thiên Nguyệt Thần.

Liệt La Đặc có chút khó xử, mặt đỏ ửng, mắt nhìn Địch Trạch không ngừng lóe ra quang mang.

"Ngươi a, thật nghịch ngợm." Nhéo mũi nhỏ của hắn, tay xẹt qua vùng mặt dị ứng, "Thế nào? Còn ngứa không?"

Mặc dù thoa dược, nhưng vệt đỏ trên mặt không biến mất nhanh đến vậy, so với tối hôm qua có đỡ hơn.

"Hơi ngứa, nhưng có thể chịu được." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Không thoải mái, sẽ nói cho phụ hoàng." Hưởng thụ ôn nhu duy nhất của nam nhân là một chuyện rất hạnh phúc.

Hạnh phúc —— bất kì ai đều không thể cự tuyệt, hắn cũng thế.

Thiên Nguyệt Thần ôn nhu cười, nắm tay Thiên Nguyệt Triệt: "Đi thôi, ăn sớm một chút, Liệt La Đặc đã làm canh ngươi thích nhất, sau khi ăn xong, chúng ta liền lên đường tới hiệp hội ma pháp, ngươi cũng đã nóng lòng."

"Ừm." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, sau đó phát hiện một việc, "A Nô đâu?" Hồng mao kia liên tục theo hắn mà? Sao lâu rồi không thấy?

"Đi theo Nặc Kiệt tốt hơn." Thiên Nguyệt Thần giải thích, kì thực y không thích hồng mao kia quá thân thiết với nhi tử bảo bối của y, nên để Nặc Kiệt chiếu cố hắn.

--- ------ -------

Nhóm người bắt đầu lên đường, ngoài cửa thành, thành chủ, Bỉ lão gia tới đưa tiễn, thậm chí cả những tân nương tử từng bị hồng mao bắt đi cũng đến.

Hồng mao ngồi trên lưng ngựa, cảm giác rất uy phong .

Bụi bay đầy trời chứng kiến bóng lưng dần rời xa, mặt trời treo cao, khí trời lúc này chính là thời gian lên đường tốt nhất.

Rời khỏi Hán Lệ thành chính là hiệp hội ma pháp không thuộc phạm vi quản lý của bất kì quốc gia nào, không biết có phải do tâm tình vui vẻ, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác cây cối ở nơi này tươi tốt hơn rất nhiều.

"Phụ hoàng, ngươi đã từng đến hiệp hội ma pháp chưa?" Thiên Nguyệt Triệt nằm trong lòng nam nhân, bên cạnh là Tiểu Bạch đeo chuông đồng hắn mua, uy từng trái nho cho hắn, vỏ nho Tiểu Bạch lột hiển nhiên bị ném ra ngoài cửa sổ.

Mà Thủ Điện Đồng đeo vòng vỏ sò đang ngồi đấm bóp cho Thiên Nguyệt Triệt.

"Phụ hoàng giống loại người rảnh rỗi không có việc gì nên đến hiệp hội ma pháp chơi sao?" Thiên Nguyệt Thần tựa vào án, một tay cầm sách, một tay vuốt ve tóc Thiên Nguyệt Triệt.

Nếu không vì tiểu đông tây này, cả đời này y cũng không đến hiệp hội ma pháp, trèo non lội suối thức sự quá bất tiện.

"Ân..." Thiên Nguyệt Triệt nghiêm túc suy tư, "Ta còn cảm thấy phụ hoàng rất giống kiểu người không có lợi thì không làm." Thiên Nguyệt Triệt không khách khí trả lời.

Tay cầm sách của Thiên Nguyệt Thần bất động, sau đó tầm mắt rời khỏi cuốn sách, di chuyển tới mặt nhi tử bảo bối, dừng lại một chút, nét mặt có chút cứng ngắc.

Đặt sách xuống một bên: "Nói đi, bây giờ Triệt nhi lại muốn làm gì?"

Khuôn mặt vốn xinh đẹp, lúc này một bên lớn một bên nhỏ, một bên xinh đẹp mê người, một bên sưng đỏ nhưng đáng yêu, cực kỳ giống cây cải củ, trong mắt Thiên Nguyệt Thần hiện lên ý cười.

"Phụ hoàng đang chê cười ta." Thiên Nguyệt Triệt lấy tay che má phải, hai mắt tràn đầy ủy khuất.

Thiên Nguyệt Thần vươn tay kéo tay Thiên Nguyệt Triệt xuống: "Từng nét của Triệt nhi, ta đều thích." Cơ hội có thể nhìn Triệt nhi như vậy không nhiều lắm, sao Thiên Nguyệt Thần có thể bỏ qua.

Thiên Nguyệt Triệt nghi hoặc nhìn Thiên Nguyệt Thần, mắt mở thật to: "Nhưng sao phụ hoàng lại cười, rất buồn nôn đó."

Rõ ràng là cười nhạo hắn, hắn thấy rõ mà.

"Người vui vẻ thì cười, chẳng lẽ Triệt nhi không?" Thiên Nguyệt Thần buồn cười nhìn nhi tử bảo bối hay để tâm chuyện vụn vặt, có vẻ dị ứng da khiến hắn chịu đả kích quá lớn.

"Hừ, bộ dáng kia của phụ hoàng căn bản không phải là cười vì vui vẻ."

Mã xa đột nhiên ngừng lại, Thiên Nguyệt Triệt bước ra, thấy mọi người bất động, có chút nghi ngờ.

Thiên Nguyệt Thần đi tới bên cạnh hắn: "Sao vậy?" Ngẩng đầu hỏi Nặc Kiệt, chỉ thấy có nhiều người ngồi phía trước mã xa, hơn nữa trang phục của bọn họ hình như không phải người cùng giai cấp.

"Có chuyện gì?"

"Nô tài không biết, có vẻ tất cả đều tới hiệp hội ma pháp." Nặc Kiệt nhẹ giọng trả lời, vì đây là đường thông tới hiệp hội ma pháp.

Mã xa hoa lệ dừng lại, nhóm người ngồi bên đường đưa mắt nhìn sang đoàn người Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt mang theo thăm dò, tò mò... Hòa với rất nhiều cảm xúc.

"Vậy nơi này là cửa vào Ma Vụ Sâm Lâm." Thiên Nguyệt Thần vừa nói vừa bước xuống mã xa.

"Ma Vụ Sâm Lâm là nơi nào?" Thiên Nguyệt Triệt là người hiện đại, hiển nhiên không biết nhiều về thế giới này.

Thiên Nguyệt Thần vươn tay ôm Thiên Nguyệt Triệt xuống mã xa, nhóm người minh vệ, Đàn Thành, Liệt La Đặc, Địch Trạch cũng xuống ngựa, theo cạnh bọn hắn.

" Ma Vụ Sâm Lâm là cửa vào hiệp hội ma pháp, sở dĩ gọi Ma Vụ Sâm Lâm là vì nơi này có liên quan tới sương mù và ma lực, người đi vào bên trong sẽ bị lạc phương hướng.

Cũng có lúc không xuất hiện sương mù, cách một canh giờ tới một lần, nói cách khác, chắc chắn mọi người phải ngừng lại để đợi, nhưng Ma Vụ Sâm Lâm rất lớn, dù không có sương mù ngươi cũng rất dễ bị lạc phương hướng, cho nên nơi này rất nguy hiểm ." Thiên Nguyệt Thần giải thích, đây là lý do có nhiều người ngồi ở lối vào như vậy, bởi vì mọi người chờ đi cùng nhau, có bạn lòng sẽ yên tâm hơn.

"Thì ra là vậy." Thiên Nguyệt Triệt đã hiểu, "Phụ hoàng, chúng ta cũng chờ cùng bọn họ sao, không thể mang mã xa và ngựa vào ư." Trời ạ, rừng cây lớn thế, hai chân mỏi chết?

"Ừm." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, "Minh vệ đợi ở đây, ta và Triệt nhi đi vào, những người khác tự lựa chọn."

Kết quả sau khi thương lượng, Đàn Thành, Minh Nhất, Nặc Kiệt, A Nô (hồng mao), Liệt La Đặc, Địch Trạch theo vào.

Liệt La Đặc là Thiên Nguyệt Triệt muốn dẫn theo, dù vào rừng rậm cũng không thể thẹn với dạ dày mình, đây là suy nghĩ của Thiên Nguyệt Triệt, hiển nhiên Địch Trạch theo Liệt La Đặc vào.

Nặc Kiệt, Đàn Thành, Minh Nhất thì không cần phải nói, bởi vậy đội ngũ đi vào khá lớn.

Trong đám người chờ trước cửa Ma Vụ Sâm Lâm có hai người nhóm Thiên Nguyệt Triệt quen thuộc, đó chính là Giản và một nam tử mà họ gặp ở ngã tư đường Hán Lệ thành.

Ở đây, trừ nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, còn có chừng hai mươi nam nhân, trong đó không ít thiếu niên đệ tử.

"Phụ hoàng, bọn họ tới hiệp hội ma pháp làm gì?" Chẳng lẽ lại là một đám ăn no không có chuyện gì làm.
Bình Luận (0)
Comment