Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 240

Nơi này?

Thời điểm mọi người mở mắt, phát hiện đây là một toà cung điện phi thường hùng vĩ, giữa điện đặt một bộ quan tài bằng thủy tinh.

Là chính điện hoàng lăng, mấy người đồng loạt đi lên, trong quan tài thủy tinh có hai nam nhân, nói đúng hơn là hai lão nhân, sắc mặt vô cùng hồng nhuận, tay của họ đan vào nhau, nắm lấy nhau thật chặt.

Đại biểu cho đời đời kiếp kiếp không buông nhau ra.

"Là hoàng gia gia và hoàng nãi nãi." Cách Lực Tân mở miệng, đi tới trước quan tài thủy tinh, hướng phía hai người quỳ xuống, dập đầu, mọi người lui về phía sau mấy bước, nhắm mắt, khép lại hai tay.

Người chết đáng tôn kính, huống chi bọn họ đang quấy rầy hai lão nhân an giấc.

"Thiên Kỳ, ngươi cũng tới đây." Cách Lực Tân thâm tình nhìn Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, trong phút chốc mọi người đột nhiên có cảm giác kỳ dị, phảng phất hai vị trong quan tài thâm tình đưa mắt nhìn nhau.

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ lĩnh ngộ, theo Cách Lực Tân quỳ xuống, bọn hắn sinh vào thời đại này, dù cùng là nam cũng được phép bên nhau, mà trăm năm trước, hai vị lão nhân yêu nhau phải trải qua rất nhiều đau khổ.

Giờ khắc này, đối với tình yêu của bọn họ, mọi người đều cảm động, dù không rõ ràng lắm, nhưng ít nhiều vẫn bị tác động.

Lạy tế chủ nhân hoàng lăng, Cách Lực Tân cẩn cẩn dực dực đến chỗ cái rương, bên ngoài rương đầy tro bụi, nhưng bên trong lại hoàn hảo vô khuyết.

"Những thứ này đều là di vật của hoàng nãi nãi." Cách Lực Tân cẩn thận tìm tòi, "Tìm được rồi, chính là nó." Cách Lực Tân lấy một quyển sách đã có chút ố vàng từ bên trong ra.

Nhưng vừa mở mấy trang đầu tiên, Cách Lực Tân trợn tròn mắt, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ ở bên cạnh, đầu tiên tiếp lấy, sau đó cũng há hốc mồm, tiếp theo Mạc Tà, Kim, Liệt La Đặc, Thiên Nguyệt Thần, cuối cùng mới đến tay Thiên Nguyệt Triệt.

Lòng tràn đầy kinh ngạc, tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt không rời khỏi sách.

Bởi vì tờ thứ nhất của bản chép tay viết ngôn ngữ Thiên Nguyệt Triệt không thể quen thuộc hơn, chính là Anh ngữ.

Tối nay là đêm đầu tiên của ta ở đế quốc thần bí này, tựa bên cửa sổ, ta cảm thấy ánh trăng so với Địa cầu càng thêm xinh đẹp...

Hôm nay ta nhận thức y, y là một nam nhân cao ngạo, lạnh lùng, nhưng ngoài ý muốn ta lại thấy được nhu tình trong mắt y, thấy được chân ý trong lòng y...

Đồng tính ở địa cầu không phải chuyện xấu, nhưng ở đây bị cấm, bọn ta yêu nhau nên dù là nghiêm lệnh cũng không cách nào ngăn cản hai ta...

Thiên Nguyệt Triệt xem liên tiếp một tờ lại một tờ, trong lòng có cỗ ấm áp lưu động, mắt hơi ướt át, phảng phất có vật gì đó muốn chảy ra, nhưng lại bị ngăn cản.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt vào trong lòng.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng kêu một tiếng, đưa tay khép bút ký, "Phụ hoàng, ta chưa bao giờ nghĩ tình cảm có thể khiến người ta kinh ngạc, nhưng trong quyển sách này ghi lại một câu chuyện động lòng người, phụ hoàng, bọn họ đáng được tôn kính."

Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt rất nhẹ, nhưng mọi người đều nghe không sót từng câu từng chữ.

"Tiểu điện hạ hiểu được?" Cách Lực Tân kinh ngạc, kí hiệu trong sách, bọn họ đều không hiểu.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt hiếm khi chân thành gật đầu, "Đây là một loại tự thể, ta đã từng học qua, cho nên xem hiểu, nó gọi là tiếng Anh, quyển sách này ghi lại cả đời của một nam tử vĩ đại, nam nhân này cũng là hoàng nãi nãi của ngươi, giang sơn Sắc Vi đế quốc, giang sơn Cách Lực gia, có một nửa thuộc về hắn."

Một nam tử bất phàm cả đời đạt được tình yêu đến chết cũng không đổi của một nam nhân khác.

Tâm ý trong đó bọn họ sẽ không hiểu, nhưng Thiên Nguyệt Triệt hiểu, bởi vì bọn họ đều đến từ một nơi.

"Trong này có ghi chép về ma quả không?" Kim do dự hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: "Nơi này viết vô cùng rõ ràng, hắn ăn một loại trái cây, bề ngoài trông giống quả táo, nhưng không có mùi vị, loại này trái cây sáp sáp, màu đỏ sậm."

"Vậy xem ra chính là ma quả." Kim kết luận.

"Trước đó ngươi nói có biện pháp chứng thực mà?" Mạc Tà hướng về phía Kim hỏi.

Kim nhìn Cách Lực Tân một chút: "Biện pháp này đơn giản, thời điểm ngươi ở trong chướng khí triển khai vòng phòng hộ, ta đã cảm giác được."

Nga?

Mọi người khiêu mi, kinh ngạc nhìn hắn.

"Có ý gì?" Cách Lực Tân cảm thấy lời nói của Kim có chút ý tứ.

"Tu vi ma pháp của ngươi rất cao." Kim khẳng định, Cách Lực Tân chờ lời nói kế tiếp của hắn, "Có lẽ tự thân ngươi cũng không phát giác, bởi vì hoàng nãi nãi của người dùng ma quả Ma giới dựng dục sinh hạ phụ thân ngươi, dù phụ thân ngươi cùng nữ tử nhân tộc kết hôn, nhưng trong máu vẫn có thành phần ma quả, đương nhiên ngươi cũng giống vậy."

"Ý của ngươi là, trên người Cách Lực Tân có máu của Ma tộc, đây cũng là nguyên nhân khiến ma pháp của hắn không giống người thường?" Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày nói.

"Uh, ý của thuộc hạ là vậy."

"Bởi thế, Cách Lực Tân là thần tử của A Nô." Thiên Nguyệt Triệt gian trá nở nụ cười, "Đều là người hầu của ta?"

Mọi người xấu hổ.

"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ.

"Không phải sao? Ta đâu nói sai." Thiên Nguyệt Triệt dán lên người Thiên Nguyệt Thần, đưa tay ôm thắt lưng y.

"Kể từ đó, Thổ linh châu cũng biến mất." Liệt La Đặc nói.

"Phức tạp hơn nữa là chúng ta lại không thể xác định Thổ linh châu có bị người Ma tộc ăn hay không, nam nhân kia có ma quả, cũng không đại biểu hắn là người Ma tộc, dù hắn là người Ma tộc, cũng không chứng tỏ đối phương mang Thổ Linh châu cho người Ma tộc ăn, tựa như Kim và Liệt La Đặc, ái nhân của các ngươi đều là con người." Thiên Nguyệt Triệt không cố ý đả kích người ta, mà là nói sự thực.

"Vậy làm sao bây giờ?" Liệt La Đặc mở miệng hỏi.

"Đơn giản a." Thiên Nguyệt Triệt liếc hắn một cái, "Chúng ta đến Ma tộc trước, nếu Thổ Linh Châu thật sự ở Ma tộc, đương nhiên thánh linh châu cảm ứng được."

"Thần Chủ nói có lý." Kim đồng tình, mặc dù thánh linh châu có thể cảm ứng được Thổ Linh Châu tồn tại, nhưng lại không thể xác định vị trí Thổ Linh Châu, nếu quả thật ở Ma tộc, vậy đến lúc đó phạm vi thu nhỏ lại, khởi động thánh linh châu liền có thể xác định được.

...

Ra khỏi trong hoàng lăng, mọi người trực tiếp hồi phủ, mặc dù hoàng lăng là phần mộ của hoàng đế, nhưng rốt cuộc cũng là phần mộ, bên trong âm khí quá nặng.

"Tắm rửa một chút, tối nay ngươi mệt mỏi rồi." Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt vào dục dũng.

"Không có chuyện gì, hao tổn một chút linh lực thôi mà." Thiên Nguyệt Triệt cọ cọ lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, không chịu rời đi, "Phụ hoàng..." Miệng mềm nhẹ gọi y.

Bên môi Thiên Nguyệt Thần hiện ra nụ cười như có như không, ôm Thiên Nguyệt Triệt vào lòng: "Sao vậy?" Ôn nhu hỏi.

"Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt cọ cọ đầu nhỏ, làm nũng, "Phụ hoàng, vừa rồi ở trong hoàng lăng quên một chuyện rất trọng yếu."

Tay ôm Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên siết chặt, cảm giác xấu dâng lên trong lòng Thiên Nguyệt Thần: "Nếu Triệt nhi quên, vậy không nhớ cũng được, bận rộn một ngày, tắm rửa nghỉ ngơi trước."

"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, vô tội nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, ít nhất phải quan tâm, hỏi một câu ta quên chuyện gì chứ?"

Tính cách của bảo bối, sao Thiên Nguyệt Thần không biết, tóm lại không phải là chuyện tốt, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Như vậy, Triệt nhi quên chuyện gì?"

"Phụ hoàng nên biết, nơi vừa rồi chúng ta đến là hoàng lăng?" Thiên Nguyệt Triệt chứng thực, nghịch ngợm nháy mắt, Thiên Nguyệt Thần nhức đầu, y biết ý tứ của tiểu tử này.

"Phải." Thiên Nguyệt Thần kiên trì trả lời.

"Hơn nữa là hoàng lăng có lịch sử hơn trăm năm?"

"Phải."

"Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt sợ hãi kêu lên, "Phụ hoàng, ngươi cũng không nhắc nhở ta, trong hoàng lăng còn nhiều bảo bối, hơn nữa hoàng lăng có niên đại lâu như vậy, rất hiếm có, không phải Âm Dương kiếm đang cần bảo thạch sao? Lúc trước ở Hán Lệ thành, ta tìm nhiều phần mộ cũng không tìm được một khối bảo thạch như ý, hiện tại có cơ hội trước mắt, sao ta lại quên chứ."

"Thiên —— Nguyệt —— Triệt." Thiên Nguyệt Thần nghiến răng nghiến lợi, đã sớm biết tiểu tử nghĩ tới chuyện này, "Đừng nghĩ vẫn vơ."

"Hừ, phụ hoàng yên tâm, ở chỗ này, ta mới không hành động khinh xuất đâu." Thiên Nguyệt Triệt xoay người, miễn cưỡng ngồi vào dục dũng, Thiên Nguyệt Thần kinh ngạc, từ lúc nào tiểu tử nhà y đột nhiên đổi tính?

"Phụ hoàng..." Quả nhiên thanh âm mềm nhũn lại truyền ra.

"Ân?"

"Phụ hoàng, hoàng lăng Thiên Nguyệt chúng ta, cũng có lịch sử lâu đời phải không?" Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, cười hì hì nói.

Sắc mặt nam nhân xanh mét, khuôn mặt tuấn mỹ có vài phần vặn vẹo: "Ta khuyên ngươi đừng nghĩ." Tiểu tử dám đánh chủ ý lên tổ tông nhà mình.

"Phụ hoàng, ngươi hung dữ như vậy làm gì? Ta sẽ không bất hiếu như Cách Lực Tân, động đến mộ phần hoàng gia gia nhà mình, ta muốn động nhất định cũng không phải hiện tại liền động a, bởi vậy còn chưa đủ lâu đâu."

"Thiên —— Nguyệt —— Triệt." Gõ một cái lên đỉnh đầu tiểu nhi tử, tu dưỡng tốt đẹp của nam nhân rốt cục cũng chính thức bị hủy mất.

"Phụ hoàng, ngươi làm gì? Rất đau." Thiên Nguyệt Triệt ôm đầu, miệng nhỏ còn chưa muốn buông tha, "Hóa ra định lực của phụ hoàng cũng chỉ nhỏ như vậy, ta còn tưởng phụ hoàng lớn hơn Cách Lực Tân nhiều."

Kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ, Thiên Nguyệt Triệt đắc ý tắm rửa, lại không biết nam nhân bên cạnh đã bắt đầu phát điên.

Thiên Nguyệt Thần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, mặc cho thân thể đối phương ướt nhẹp, bàn tay to lớn đánh lên cái mông nhỏ trắng nõn.

A ...

Tiếng kêu kinh thiên động địa từ trong phòng truyền ra, kế tiếp là tiếng chửi bậy liên tiếp của Thiên Nguyệt Triệt.
Bình Luận (0)
Comment