Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 254

Thiên Nguyệt Triệt vốn có buồn ngủ, nét mặt đám người kia lúc nhắc đến kẻ gọi Vũ Dạ, cho dù trở về phòng, lại rõ ràng lên, như thế nào cũng ngủ không được.

Nằm ở trên giường, xoay trái xoay phải, đột nhiên một bộ y phục khoác lên người.

"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi.

"Ngươi không phải muốn biết sao? Đi hỏi một chút." Thiên Nguyệt Thần biết nếu không để bảo bối nhi tử của y tra rõ ràng, nhất định sẽ ngủ không được, chịu liên lụy lại là y, sớm biết phiền toái như vậy, lúc đó không để Triệt nhi cứu thiếu niên kia.

"Phụ hoàng, cám ơn ngươi." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhào tới, hôn mấy cái trên mặt Thiên Nguyệt Thần, nhanh chóng mặc áo.

Bọn họ đi tới trước phòng nam tử gọi Ti kia, đang do dự có gõ cửa hay không, lại thấy có người từ phía sau đi tới, trong tay cầm một bầu rượu, người nọ chính là Ti.

Thấy bọn họ, hiển nhiên Ti cũng không cảm thấy bất ngờ, quơ quơ rượu trong tay, thỉnh bọn họ đi vào, sau khi vào Thiên Nguyệt Triệt mới phát hiện, khách phòng bố trí giống nhau.

Hai người cũng không khách khí, tự giác ngồi xuống.

"Trước khi Vũ Dạ chết, bọn ta đang uống loại rượu này." Ti cũng ngồi xuống, khinh thường bị nồng đậm ưu thương thay thế.

Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc, Thiên Nguyệt Thần cũng kinh ngạc, với người xa lạ, nam nhân này cư nhiên.

"Ha ha..." Đối mặt nghi ngờ của bọn hắn, Ti nở nụ cười, "Trước khi tới nơi này, ta vừa lúc đi ngang qua trấn kia, nghe nói Ám Dạ chi tử cùng nhân loại đi vào Ma giới, tò mò liền hỏi thăm một chút, tối hôm qua gặp lại các ngươi, lập tức nghĩ, những người đó hình dung Ám Dạ chi tử chính là đám người các ngươi."

"Vậy vì sao ngươi không vạch trần bọn ta?" Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ hỏi.

"Các ngươi? Cùng ta có quan hệ gì đâu?" Ti nhún vai, "Ma giới cũng chẳng liên quan tới ta, các ngươi muốn biết về Vũ Dạ a, đúng lúc ta cũng buồn bực, tất cả mọi người nói không biết là ai tổ chức hoạt động lần này, nhưng ta biết, là Vũ Dạ."

Cái gì?

Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc.

"Trời mới biết." Ti miễn cưỡng tựa vào thành giường, có lẽ là do rượu, ánh mắt của hắn mê mang, "Năm ấy, đám người kia không muốn nhắc tới, nhưng lại không cách nào phủ nhận, Vũ Dạ đã từng bị bọn ta vứt bỏ là chuyện thực, nó quá mức bi thương."

Không ai phát hiện, khóe mắt Ti đã ướt, "Bọn ta từng là huynh đệ rất tốt, là huynh đệ từ nhỏ đến lớn, trong chúng ta, thân thể Nguyện (thiếu niên kia) kém cỏi nhất, hắn đáng thương nhất, bởi vì trong gia tộc hắn nhỏ tuổi nhất, cũng không được sủng nhất, nhưng mọi người rất thích hắn, đúng vậy a, các ngươi đại khái không biết, Nguyện là hài tử nhỏ nhất của Ma vương, bất quá Ma vương biến mất đã lâu rồi."

Cái gì?

Hài tử của A Nô?

Lần này Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt thật sự khiếp sợ.

"Bất quá thời điểm Nguyện mới ra đời, Ma vương đã biến mất, cho nên tất cả mọi người nói Nguyện là dã chủng, cũng bởi vì hoàng gia không thừa nhận hắn là hoàng tử, cho nên hắn chỉ có hư danh hoàng tử, nhưng đã có đám người chúng ta sủng ái. Bọn ta? Bọn ta đều là quý tộc đời sau, có chúng ta ủng hộ, Nguyện đương nhiên có được hết thảy, nhưng thật ra tự chúng ta cũng không hiểu, Nguyện không phải xinh đẹp nhất, nhưng là, chính là... Ngay cả như vậy, vẫn muốn sủng ái hắn mà thôi." Ti nói đến chuyện trước kia, trong mắt giấu không được hạnh phúc.

Thiên Nguyệt Triệt biết, đám người bọn họ thích thiếu niên đó, có lẽ không phải là toàn bộ, nhưng ít nhất là nam nhân này, A Nặc đã chết cũng vậy.

"Bất quá trong mọi người, Nguyện thích Vũ Dạ nhất, mặc dù Nguyện không thừa nhận, nhưng bọn ta cũng nhìn ra được, tầm mắt của hắn luôn đuổi theo Vũ Dạ, Vũ Dạ, hắn là một người khiến ta khó nắm bắt, trong bọn ta, ma pháp của Vũ Dạ tốt nhất, đáng tiếc... Đáng tiếc hắn không phải là quý tộc, bọn ta từng nghĩ, nếu như Vũ Dạ cũng là quý tộc, như vậy Nguyện cùng Vũ Dạ sẽ kết hôn sinh con, nhưng không có “nếu như”, cho nên bọn ta may mắn, Nguyện là người thông minh, hắn sẽ không để chính mình lâm vào khốn cảnh, dù thích y thế nào đi nữa, hắn sẽ không lựa chọn Vũ Dạ.

Nhớ kỹ năm ấy, như thường lệ, đám người bọn ta tới nơi này tụ hội, cũng là đi săn thú."

"Săn thú? Nhưng ca ca kia nói, ma thú là động vật rất khả ái mà? Đã như vậy, hắn làm sao có thể?" Thiên Nguyệt Triệt hồi tưởng tình cảnh ngay lúc đó, nét mặt thiếu niên kia không giống giả vờ.

"Ha hả..." Ti khẽ nở nụ cười, "Khả ái, cũng đúng, là một người bị kẻ khác nắm vận mệnh trong tay, đích thật là khả ái, Nguyện hâm mộ bọn chúng, bởi vì bọn chúng tự do, mà hắn ngay từ đầu đã không có tự do, Ma vương mất tích, Ma tộc bắt đầu rối loạn, các hoàng tử bắt đầu tranh đoạt vương vị, ở trong mọi người, duy chỉ có Nguyện là không có địa vị.

Các ngươi biết, ở Ma tộc, nữ nhân không có chỗ chỗ đứng, các nàng làm công cụ sinh con cho nam giới, nhưng Ma giới có ma quả, cứ như vậy, địa vị nữ nhân càng thêm yếu kém, mẫu thân Nguyện không có địa vị, mà hắn hiển nhiên cũng không gì bảo hộ.

Hắn thích ma thú, có lẽ là thật, cho nên vì lấy lòng hắn, bọn ta thường xuyên tới nơi này săn thú, bắt một số ma thú khả ái, ý đồ được hắn cảm kích.

Năm ấy, Nguyện nói cho chúng ta biết, ca ca của hắn, vì vương vị Ma vương, muốn tặng hắn cho quý tộc làm nam sủng.

Nghe lời này, bọn ta nổi giận, bằng thân phận của chúng ta, trong chúng ta ai cũng có thể lấy hắn, cho nên mới ước định săn thú, ai đánh con mồi nhiều nhất, liền lấy hắn, đương nhiên phải loại Vũ Dạ, bởi vì hàng năm hắn đều lợi hại nhất .

Vì bài trừ Vũ Dạ, kế hoạch của chúng ta cũng bắt đầu, cái kế hoạch này là Nguyện cam chịu, vận mệnh bắt đầu, đem Vũ Dạ đẩy vào đường chết.

Bọn ta cũng không muốn Vũ Dạ chết, nhưng... Nhưng..." Ti đè nén thanh âm.

Đêm hôm đó, bọn ta và Vũ Dạ cùng uống rượu, uống chính là loại rượu này, Vũ Dạ rất thông minh, bọn ta cũng không hiểu, rõ ràng một người thông minh như vậy, làm sao lại... Làm sao lại uống xong bầu rượu này, trong rượu cũng không có cái gì, cũng chỉ là một số dược vật bình thường, nhưng những dược vật này cùng huân hương trong phòng hắn dung hợp chung một chỗ có tác dụng thương tổn khiến người ta mất đi công lực trong thời gian ngắn.

Thời gian càng dài, mất đi công lực càng nhiều.

Vừa bắt đầu, Vũ Dạ cũng không phát giác.

Hôm sau, bọn ta vào Ma Thú Lâm, Ma Thú Lâm trong ma thú đều không được huấn luyện, vô cùng nguy hiểm, bọn chúng rất điên cuồng, bằng công lực của chúng ta, những thứ này ma thú không coi vào đâu, khi đó bọn ta nghĩ tới, cho dù Vũ Dạ mất đi một phần công lực, cũng sẽ không có gì nguy hiểm.

Nhưng bọn ta sai lầm, bọn ta quên trên người hắn vì dược tính mà sinh ra mùi thơm, khiến ma thú nhằm phía hắn, ma lực của ma thú bộc phát đến cực điểm, toàn bộ ma thú ở Ma Thú Lâm điên cuồng mà kêu gào, vọt ra.

Trong lúc nhất thời cũng mất đi lý tính, bọn ta định cứu Vũ Dạ, nhưng... Sau đó lại càng nhiều ma thú vọt ra, bọn ta khiếp đảm, mặc dù công lực của chúng ta không tầm thường, nhưng đối mặt toàn bộ ma thú, bọn ta phải vì tính mạng mình mà suy nghĩ.

Bọn ta trơ mắt nhìn Vũ Dạ bị ma thú tấn công, giục ngựa trở ra.

Bọn ta rời nơi này, chuyện không còn ai nhắc tới.

Cho đến tháng trước bọn ta nhận được bức thư thần bí, mới tới nơi này, bởi vì theo chuyện kia đã qua vài thập niên, tất cả mọi người cũng muốn đi, hoặc là trong lòng, có chút chờ đợi, nghĩ đến xem Vũ Dạ còn sống hay không, hoặc là... Tất cả mọi người đều mâu thuẫn, cho nên chúng ta đi .

Giờ nhìn lại, bọn ta mới phát hiện giấy viết thư không ghi tên, bởi vì đã từng tham gia tụ hội quá nhiều, cho nên bọn ta chưa từng nhắn trả lời, hôm nay nghĩ đến... Không không không... Ta nghĩ nhất định là Vũ Dạ."

Ti chậm rãi bình tĩnh, cuối cùng ngủ thiếp đi? Thiên Nguyệt Triệt biết vừa rồi nam nhân này uống rất nhiều rượu, nhưng lý trí của hắn tỉnh táo hơn bất kì ai.

"Quản gia kia?" Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhắc tới.

"Di? Hắn a, hẳn là tình nhân của Nguyện, ha ha, nhìn không ra,cuối cùng Nguyện lựa chọn một nam nhân không có thân phận, có điều người nam nhân này rất lợi hại, mặc dù Nguyện cố gắng che dấu quan hệ của bọn họ, nhưng mỗi lần gặp mặt, Nguyện đều mang theo nam nhân này bên người, trên người cũng luôn có dấu hôn, là nam nhân kia lưu lại a.

Nghĩ mãi mà không rõ, Nguyện luôn luôn sợ đau cư nhiên sẽ khuất thân hầu hạ một quản gia, bất quá..." Ti dừng lại trong chốc lát, "Công lực của quản gia kia sợ là cao hơn mọi người, giống như năm đó..."

Ti ngừng lại, không tiếp tục, tiếp theo là tiếng lẩm bẩm đứt quãng.
Bình Luận (0)
Comment