Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 257

Ma lực trong cơ thể biến mất theo thời gian, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, bắt đầu sợ hãi, không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng ngày đó Vũ Dạ bị ma thú công kích.

Trong lòng thêm khiếp đảm, đây là bi ai của kẻ yếu, có lẽ bản thân bọn họ không phải kẻ yếu, nhưng trong chớp mắt từ cường giả biến thành kẻ yếu thật dễ dàng.

Thanh âm từ xa mà đến, mỗi người ở đây đều biết, là chấn động ma thú tạo thành.

Vũ Dạ và Vũ Nhật đã dùng mùi dược hấp dẫn ma thú.

Đột nhiên, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ tới một vấn đề trí mạng: "Phụ hoàng, chúng ta có bị ma thú công kích không?" Từ tối hôm qua đến giờ, bọn họ ăn cái gì, mình cũng ăn cái đó, nếu bọn họ bị ma thú công kích, như vậy mình sẽ...

"Tiểu công tử yên tâm, từ trước tới nay Ma giới và Ám Dạ chi tộc đều sống hòa bình, huống chi nếu thật sự có gì đó, sao Nguyệt chủ lại không biết." Vũ Nhật cười nói, e rằng người nam nhân này, lúc giết người cũng cười ôn hòa như vậy.

Nhưng thật ra Thiên Nguyệt Triệt không biết, Ám Dạ chi châu và Thánh Linh châu, sẽ tự động thanh trừ độc tố, dù đối phương hạ độc cũng vô ích.

"Ngươi nói rất đúng." Thiên Nguyệt Triệt hài lòng gật đầu.

Gào...

Là tiếng hô của ma thú, chúng đã tụ tập phía ngoài lầu các, nếu không phải ma thú sợ hãi bên trong có một số hơi thở cường thế, chỉ sợ đã sớm xông tới.

Những người khác bị hù dọa, đứng sát vào nhau, thiếu niên nhìn Vũ Dạ, mục mâu thâm thúy không thấy nửa phần cảm xúc: "Khi ngươi theo ta cùng giường chung gối, khi ngươi tiến vào thân thể của ta, có từng sinh ra một tia ái ý không, mấy năm này, ngươi ở cạnh ta, có từng vui sướng qua?"

Vũ Dạ nhíu mày, sau đó cười lạnh: "Có, ôm miễn phí thân thể đưa tới, hiển nhiên là vui sướng, tiến vào so với nữ nhân còn chặt hơn, hiển nhiên là yêu thích."

Nghe vậy, thiếu niên cười, không nhìn Vũ Dạ một cái, hướng về phía cửa, đi được một nửa, thiếu niên dừng lại: "Cầu gỗ cũng là ngươi có ý định chém đứt sao?"

"Đúng."

"Ngươi đã hạ quyết tâm, nếu định trừng phạt ta như vậy, cần gì phải chém đứt cầu gỗ, ngươi muốn kiểm tra ma pháp của ta, hay ngươi không đành lòng thấy ta có kết cục thê thảm, Vũ Dạ, hỏi tâm của ngươi đi, từ đầu tới cuối ngươi cũng không biết mình muốn cái gì?" Thiếu niên nói xong, mở cửa, năm mươi mét phía trước, là hằng hà ma thú bị mùi dược hấp dẫn mà chạy tới.

Thiếu niên nhìn ma thú trước mắt, khóe môi nở nụ cười tuyệt mỹ, từ từ bước tới, thiếu niên thoáng quay đầu, đôi mắt bình tĩnh ẩn ẩn hạnh phúc: "Nếu thời gian quay trở lại, ta cũng không hối hận, Vũ Dạ."

Không tiếng động, ta yêu ngươi, ẩn dấu ở trong lòng, thiếu niên tiêu sái nhập vào đàn ma thú, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn cửa, không có tiếng kêu đau đớn kinh tâm động phách, thiếu niên không đau sao?

Thiên Nguyệt Triệt nhìn lại Vũ Dạ, đang nhẫn nại ư, tay nắm chặt đã nổi gân xanh, hai người yêu nhau có gì không thể giải thích chứ, ngu ngốc cũng biết Vũ Dạ còn yêu thiếu niên, mà thiếu niên cũng yêu Vũ Dạ.

Vì sao?

"Có lẽ, từ lúc mới bắt đầu hắn biết thân phận của ngươi." Thiên Nguyệt Triệt thản nhiên nói, sau đó ôm lấy cổ Thiên Nguyệt Thần: "Nếu là ta, người yêu sâu đậm đứng trước mặt ta, sao có thể không nhận ra; nếu là ta, đối phương không phải là người ta yêu sâu đậm, sao có thể để y đến gần, ta nghĩ hắn cũng vậy, kiêu ngạo như hắn, một nam tử bình thường có thể lên giường của hắn ư?"

Thiên Nguyệt Triệt giải thích thay thiếu niên, là người đều có lòng trắc ẩn.

Vũ Dạ nắm tay, khóa chặt chân mày, tựa hồ đang đau khổ giãy dụa?

Vũ Nhật muốn mở miệng, nhưng cuối cùng im lặng, đột nhiên, ma thú tụ tập tản ra, hơn nữa tốc độ phi thường nhanh, quang mang hồng sắc chiếu rọi cả lầu.

Nam nhân dáng người thon dài từ giữa không trung hạ cánh, mái tóc đỏ chói bay múa.

Người này là... Ma vương, cũng là A Nô của Thiên Nguyệt Triệt.

Càng khiến người kinh ngạc là thiếu niên nằm trên mặt đất hoàn hảo vô khuyết, Ma vương Phí Nhĩ ôm lấy thiếu niên, đi vào.

"A Nô... ." Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay.

Khóe môi Phí Nhĩ vừa động, không lên tiếng, tầm mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Vũ Nhật, tâm Vũ Nhật vừa nhảy, vô thức muốn chạy trốn, nhưng chưa chạy tới cửa, đã bị Phí Nhĩ ngăn lại.

"Ta cho là ta bị giam nhiều năm như vậy, ít nhất ngươi cũng đến cứu ta, nhưng ngược lại, Nhật quân của ta, ngươi chẳng những dung túng con dân Ma tộc phản loạn, thậm chí còn ở đây hồ nháo." Phí Nhĩ cản đường Vũ Nhật, mày kiếm dựng thẳng, bề ngoài cương nghị, khiến người ta không tự chủ thần phục dưới khí phách của nam nhân.

"Hừ, ta ước gì ngươi vĩnh viễn không ra khỏi đó." Từ lúc Ma vương xuất hiện, Vũ Nhật tựa như hồ ly bị nắm đuôi.

Thiên Nguyệt Thần cảm thấy bộ dáng này của Vũ Nhật, có chút giống Thiên Nguyệt Triệt.

" Nhật quân của ta, nếu ta không ra, ngươi sẽ phải thủ tiết, hay ta không ở mấy ngày, ngươi liền có người khác?" Ánh mắt trở nên sắc bén.

"Ngươi cứ nói xem?" Vũ Nhật khiêu khích nhìn Phí Nhĩ, hắn chán ghét nam nhân này, kể từ khi bị y áp, hắn liền ghét y, nói đúng hơn là cao ngạo tự ái không cho phép hắn khuất phục dưới thân nam nhân này.

Nhìn động tác khiêu khích của Vũ Nhật, Phí Nhĩ cười càn rỡ: "Người của ta, ta không nghĩ là có người dám chạm vào." Nói xong, liền nhanh chóng điểm mấy cái trên người Vũ Nhật, Vũ Nhật muốn thối lui, nhưng đã trễ, ma pháp của hắn phong ấn.

Nam nhân chết tiệt này.

Phí Nhĩ nhìn về phía Vũ Dạ: "Trên ngươi nhi tử ta chảy dòng máu của ta, những ma thú kia sao dám càn rỡ." Cuối cùng tầm mắt cao ngạo dừng lại trên người Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt.

Phí Nhĩ ôm Vũ Nhật vào lòng, khoát tay bảo mọi người lui ra, Vũ Dạ ôm lấy thiếu niên, không để ý tới nét mặt cầu trợ của ca ca, rời đi.

Thật ra vừa rồi, nếu Ma vương không xuất hiện, hắn cũng chuẩn bị tới cứu thiếu niên , tâm, cuối cùng vẫn mềm.

Thiên Nguyệt Triệt rụt cổ, ánh mắt A Nô nhìn hắn, hận không thể lột da, thật... Thật kinh khủng, khó trách Vũ Nhật không tới cực quang chi điện cứu y, nhưng A Nô khôi phục trí nhớ, có nghĩa là... Chuyện năm đó có thể mở ra...

"Ngươi khôi phục trí nhớ?" Thiên Nguyệt Triệt cẩn cẩn dực dực hỏi, nam nhân này không đùa vui như A Nô.

"Quang Minh thần tử thật to gan, dám gọi bổn vương là nô." Thanh âm ma vương trầm thấp, mặc dù nói thế, nhưng cũng không thấy hắn thật sự tức giận.

"Quang Minh thần tử?" Vũ Nhật nghe xong, bất khả tư nghị nhìn Thiên Nguyệt Triệt: "Ta rõ ràng cảm ứng được hơi thở Ám Dạ chi tử trên người ngươi, sao ngươi lại là Quang Minh thần tử?"

Đó là nam nhân tôn quý nhất, cường đại nhất.

"Hắc hắc... ." Thiên Nguyệt Triệt cười có chút vô tội: "Vậy tại sao ngươi biết phụ hoàng là Nguyệt chủ?"

Vũ Nhật trầm tư một chút: "Ta không xác định, nhưng ta nhận được hơi thở của y, năm đó... Năm đó Nguyệt chủ vì muốn dưỡng hạt, lăn qua lăn lại bọn ta." Bọn ta hiển nhiên chỉ hắn và Ma vương, nhờ đó, Ma vương và Nguyệt chủ thành bạn tốt.

Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt không nhớ có một đoạn ký ức như vậy, bởi vì Nguyệt chủ cảm thấy dưỡng hạt là thuộc về Ma tộc, nên tìm đến Ma vương, khi đó, Ma vương đang ở cùng Vũ Nhật. . . . . Bị quấy rầy quá nhiều lần.

"Vậy còn ngươi, xảy ra chuyện gì?" Vũ Nhật rất xác định, trên người hài tử này có hơi thở Ám Dạ chi tử, nhưng là Quang Minh thần tử?

"Bởi vì Quang Minh thần tử sống lại, thành nhi tử của Nguyệt chủ." Ma vương đảo cặp mắt trắng dã, giải thích.

Đúng là trò đùa, hết lần này tới lần khác xui xẻo nhất là mình, đến tham gia hôn lễ, lại bị Tinh Linh hoàng lừa, cục tức này, Ma vương không nuốt nổi.

Lưu lạc đến nhân tộc, lại bị hài tử chết tiệt kia gạt, y đường đường là vương của Ma giới, cư nhiên bị lừa đi làm nô tài, thật là tức cười, hận không thể bẻ gãy cổ hắn.

"Vậy còn ngươi? Lại là chuyện gì ? Không phải đi tham gia hôn lễ sao? Thế nào vô duyên vô cớ mất tích?" Vấn đề này Vũ Nhật rất quan tâm, thật ra lúc Ma vương bị nhốt tại cực quang chi điện, hắn cũng tới cứu, nhưng lén đi vào thì phát hiện linh hồn Ma vương không đầy đủ, Ma vương chân chính chưa thức tỉnh.

Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định bàng quan dù sao, sớm muộn gì linh hồn nam nhân này sẽ thức tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment