Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 260

Núi đá rất cao, tốc độ rơi xuống rất nhanh.

Dòng nước trong trẻo từ Thiên Nguyệt Triệt phát ra, tạo thành rồng nước, rồng nước nhanh chóng hạ xuống, đem Thổ Linh Châu ngậm vào trong miệng, cũng nhanh chóng trở lại bên người Thiên Nguyệt Triệt, ngay lúc Thiên Nguyệt Triệt đang tìm cách hạ xuống, một hơi thở ngập mùi máu cùng bóng tối truyền vào trong mũi, hoàn hồn, thân thể đã được người ôm lấy.

Trên sơn nham

Phụ tử hai mặt nhìn nhau, từ ánh mắt gần như vô tình của Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt biết, lần này nam nhân trước mắt thật sự tức giận.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt vươn tay muốn kéo Thiên Nguyệt Thần đi, lại bị Thiên Nguyệt Thần hất ra.

Mặt không chút thay đổi nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nam nhân xoay người bỏ đi.

"Phụ hoàng" Thiên Nguyệt Triệt đuổi theo mấy bước, thấy Thiên Nguyệt Thần không có ý ngừng, lại bước nhanh hơn, từ phía sau ôm lấy Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, ta tin tưởng bản thân."

"Tin tưởng?" Thiên Nguyệt Thần cười lạnh, xoay người nhìn Thiên Nguyệt Triệt, "Ngươi biết dưới sơn nham vạn trượng là cái gì không? Ngươi biết lúc ngươi xuống đồng đó, nam nhân kia sẽ làm thế nào ư? Triệt nhi, nhân sinh, ai cũng không thể lường trước mọi việc."

"Phụ hoàng, ít nhất bây giờ Tinh Linh hoàng sẽ không để ta chết." Thiên Nguyệt Triệt giải thích.

"Câm miệng" Thiên Nguyệt Thần nắm chặt hai vai Thiên Nguyệt Triệt, dùng lực đạo cơ hồ đem Thiên Nguyệt Triệt bóp nát."Triệt nhi "

Nhìn Thiên Nguyệt Thần càng ngày càng tái xanh, Thiên Nguyệt Triệt biết điều ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu: "Phụ hoàng, hắn bắt ngươi tới uy hiếp ta."

Giữa bọn họ không có bí mật.

Thiên Nguyệt Thần hít một hơi thật sâu: "Triệt nhi, ngươi đã khiến ta có quá nhiều lần sau, ngươi cho là, ta sẽ sợ hắn?"

"Không, ta biết phụ hoàng sẽ không sợ, nhưng ta có, đúng như hắn nói, công lực kiếp trước của chúng ta chưa khôi phục, phụ hoàng, ta không dám mạo hiểm, ta sợ mình sẽ mất ngươi, nên ta mạo hiểm, dù có thể là bẫy, ta vẫn sẽ đi." Thiên Nguyệt Triệt gằn từng chữ, nét mặt nghiêm túc, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Nét non nớt hợp với biểu tình này, thật sự có chút buồn cười, Thiên Nguyệt Thần muốn cười, nhưng hôm nay thật sự không thích hợp cười.

"Chủ tử..."

"Thần Chủ..."

Thanh âm từ sau lưng truyền đến, là đám người Nặc Kiệt, Đàn Thành, giải quyết đám Ma tộc xong, bọn họ liền theo khí tức tìm tới.

"Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần, bắt đầu ủy khuất.

Cuối cùng Thiên Nguyệt Thần yếu lòng, thả tay đang bóp chặt bả vai Thiên Nguyệt Triệt, ôm hắn, thật không biết nên bắt hắn làm cái gì bây giờ?

Đột nhiên...

Một tia quang mang kim sắc từ trên người Thiên Nguyệt Triệt phát ra, tia sáng chiếu rọi Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần.

Thổ Linh Châu từ từ rời thân thể Thiên Nguyệt Triệt, ở giữa không trung dạo qua một vòng, Thổ Linh Châu dần dần biến trong suốt, cuối cùng, một nam nhân cao lớn mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt mọi người.

"Thổ!" Kim kích động, tiến lên muốn ôm cố hữu, nhưng tay lại xuyên qua thân thể nam nhân.

Nam nhân quay đầu nhìn Kim, lúc sau sảng lãng nói: "Kim, đã lâu không gặp."

"Ta thiếu chút nữa quên, ngươi là linh hồn, ta không thể chạm, sao ngươi lại thế này?" Kim đánh giá nam nhân một phen, chất vấn.

"Nói rất dài dòng." Nam nhân hướng Kim gật đầu, nhìn đến Thiên Nguyệt Triệt, dùng thân thể mờ ảo quỳ xuống đất, "Ngũ tướng --- Thổ, ra mắt Thần Chủ."

Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt gật đầu bảo: "Đứng lên, xin lỗi, lúc này ta không có trí nhớ của Quang Minh thần tử."

Nam nhân nói rõ ràng: "Thần Chủ yên tâm, đợi năm người chúng ta tập hợp nguyên linh, lực lượng cùng trí nhớ của Thần Chủ nhất định khôi phục, lúc này, trong Thổ Linh Châu chỉ là ý thức, sợ rằng không thể giữ vững linh thể quá lâu, thân thể thật sự của thuộc hạ ở thánh miếu Sắc Vi đế quốc, phiền thần tử mang Thổ Linh Châu về Sắc Vi đế quốc, để thuộc hạ sống lại." Nói xong, thân thể mờ ảo từ từ biến mất.

Thổ Linh Châu kim sắc trở lại lơ lửng giữa không trung.

Lúc trước Cách Lực Tân đã nói, Thổ Linh Châu vốn thuộc về thổ long bên trong thánh miếu Sắc Vi đế quốc.

Đã có địa điểm cần đi, Thiên Nguyệt Triệt vốn định tới Ma cung của Ma vương một chuyến, nhưng nhớ tới tính cách nhỏ nhen của Ma vương, đành thôi.

Bảy ngày sau, mọi người ra khỏi Ma giới, lần này đi qua sa mạc không phiền toái như trước, Ma giới không có lạc đà, không thể làm gì khác hơn là dùng xe ngựa.

May mà, có sa hùng dẫn đường.

Thiên Nguyệt Triệt ngồi lưng sa hùng, Thủ Điện Đồng ở giữa không trung tung bay, hai cái cánh khô ôm Tiểu Bạch, cảnh tượng này, tuy là quỷ dị, nhưng ấm áp, hài hòa.

Mấy ngày sau qua sa mạc, đứng chờ bọn họ là Tu và Minh Nhất.

Tu vốn thay thế Thiên Nguyệt Thần cải trang vi hành, hôm nay đến đây chắc chắn là có chuyện quan trọng.

Thấy bọn họ xuất hiện, Tu và Minh Nhất tiến lên, chẳng qua lần này Tu tìm không phải Thiên Nguyệt Thần: "Bệ hạ, tiểu điện hạ." Hai người đồng thời hành lễ, sau đó Tu hướng phía Thiên Nguyệt Triệt nói: "Tiểu điện hạ còn nhớ Lôi Lợi Tư chứ, chúng ta gặp khi ở Hồng Diệp thôn?"

Thiên Nguyệt Triệt không rõ ý tứ của Tu: "Bổn điện nhớ kỹ, là chấp pháp phán quan của Thần tộc, hắn tới?"

Nếu Tu nhắc tới hắn, hẳn là có chuyện liên quan, nên Thiên Nguyệt Triệt không khó đoán được lí do hắn đến nhân tộc.

"Trên đường vi hành, thuộc hạ cứu được hắn, hắn bị thương rất nặng, nội tạng cơ hồ bị phá nát, thuộc hạ liên lạc với Minh Nhất, trước bái phỏng đại hoàng tử, để Lôi Lợi Tư ở thái tử điện Sắc Vi đế quốc dưỡng thương, người này một mực muốn tìm thần tử, hắn nói tiểu điện hạ là thần tử Thần tộc của bọn hắn."

Tu cẩn cẩn dực dực nói, nhìn thần sắc Thiên Nguyệt Triệt, phát hiện hắn phi thường bình tĩnh, mà những người khác khi nghe thấy lời của hắn cũng không phản ứng gì nhiều, nói như vậy, chuyện này tám chín phần là thực.

"Bổn điện hiểu, ta hồi Sắc Vi đế quốc." Vốn là vì Thổ Linh Châu, vừa lúc muốn đi, lúc này nhất cử lưỡng tiện.

"Vâng."
Bình Luận (0)
Comment