Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 52

“Lão đầu thay đổi cuộc đời của ngươi?” Thiên Nguyệt Thần đau lòng ôm hài tử vào trong ngực, hắn có thể cảm giác được lúc Triệt nhi nói đến lão đầu kia có một tia tôn kính.

Nhưng Triệt nhi của hắn lúc còn bé chịu khổ như vậy, sau này mỗi khi Thiên Nguyệt Thần nhớ tới chuyện này lại hận không thể đem hết thứ tốt trong khắp thiên hạ mang cho bảo bối trong ngực.

“Ân, gia gia nói cho ta biết chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể thay đổi vận mệnh của mình, ta muốn bảo vệ ca ca, đó là thân nhân duy nhất của ta ở thế giới kia, cho nên ta muốn trở nên mạnh mẽ. Cuộc sống sau đó rất hạnh phúc.” Thiên Nguyệt Triệt khái quát đơn giản, bởi vì cuộc sống sau đó thật sự hạnh phúc, mặc dù thường xuyên bị lão ngoan đồng trêu cợt, nhưng đoạn thời gian kia là lúc vui vẻ nhất trong đời hắn.

Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại nhìn Thiên Nguyệt Thần đang đau lòng, nâng tay lên: “Phụ hoàng, không cần dùng sắc mặt này nhìn ta.” Làm người thừa kế gia tộc kia, thật ra hắn rất mạnh.

“Tại sao Triệt nhi lựa chọn lúc này nói cho ta biết hết thảy?” Trước kia có rất nhiều cơ hội có thể nói, không phải sao?

Thiên Nguyệt Triệt chỉ chỉ tim Thiên Nguyệt Thần, sau đó lại chỉ chỉ tim mình.

Nhất thời Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ.

Bọn họ dùng năm năm để hiểu rõ cảm giác về nhau.

“Ăn xong ngọ thiện, ta dẫn ngươi đi ma học viện, mặc dù Triệt nhi có thánh linh châu hộ thể, nhưng không tiếp thu huấn luyện nghiêm túc, không cách nào phát huy sức mạnh lớn nhất của thánh linh châu, cho nên ở nơi đó Triệt nhi nhất định sẽ đùa tận hứng.” Đem một ít cháo uy vào cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt, một người ăn thoải mái, một người uy thoải mái.

“Ân.” Oa trong ngực Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt biết điều gật đầu một chút, nhưng thật ra có đi ma học viện hay không hắn cũng không sao cả, dù sao hắn chỉ tương đối có hứng thú với ma vũ đại hội hai tháng sau.

Nhưng không muốn làm cho phụ hoàng lo lắng, huống chi hắn không thể để mình trở thành nhược điểm của phụ hoàng, nghĩ tới đây Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu lên, nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt, tự hỏi vấn đề trong lòng mình.

Nhìn thần sắc của tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần phải cảm thán, tiểu đông tây của hắn có đôi khi đơn thuần vô cùng, chỉ có hắn mới có thể thấy.

“Đang suy nghĩ gì?” Thả thức ăn trong tay ra, gọi người dọn đi, vuốt đầu nhỏ trong ngực, ôn nhu hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt tự hỏi có nói ra hay không, sau khi cân nhắc liền mở miệng nói với Thiên Nguyệt Thần: “Phụ hoàng có nhược điểm không?”

Thiên Nguyệt Triệt hỏi trực tiếp, khiến Thiên Nguyệt Thần sửng sốt một lúc lâu, bởi vì cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hắn có nhược điểm không?

Chính hắn cũng trả lời không được, nếu là trước kia có người hỏi hắn như thế, hắn có thể khẳng định không có, nhưng bây giờ, Thiên Nguyệt Thần do dự, sau đó thần sắc kiên định nhìn tiểu đông tây trong ngực: “Nếu như Triệt nhi trở nên rất mạnh, phụ hoàng sẽ không có nhược điểm.”

Tựa hồ là đáp án trong dự liệu, nhưng tâm Thiên Nguyệt Triệt cũng dâng lên nồng đậm mừng rỡ: “Triệt nhi không có nhược điểm, bởi vì phụ hoàng đủ mạnh.”

Nhìn khuôn mặt phấn hồng của tiểu đông tây hiện đầy vui sướng, Thiên Nguyệt Thần chưa bao giờ thỏa mãn như vậy.

“Đây là Triệt nhi đang vuốt mông ngựa (nịnh bợ í ạ =.=)phụ hoàng sao.” Trêu chọc Thiên Nguyệt Triệt, nhưng câu “phụ hoàng đủ mạnh” thật đúng là cho Thiên Nguyệt Thần mười phần mặt mũi.

“Vậy phụ hoàng không muốn nhận?” Thiên Nguyệt Triệt láu lỉnh đáp lời, rốt cuộc là nam hài tử mười bảy mười tám tuổi, cho dù kiếp trước nhận sự giáo dục của bậc đế vương, nhưng kiếp này từ khi sinh ra đến bây giờ, Thiên Nguyệt Thần sủng nịch khiến tiểu đông tây trước đây thiếu tính trẻ con thể hiện cả vốn lẫn lời.

“Nếu Triệt nhi cho phụ hoàng một chút lợi, phụ hoàng nhất định sẽ càng thêm nguyện ý.” Da sói cũng bị phát hiện, còn giả bộ dê làm gì, huống chi Thiên Nguyệt Thần luôn luôn không giả bộ dê.

“Ba” một tiếng, Thiên Nguyệt Triệt hôn một cái trên mặt Thiên Nguyệt Thần.

Mục mâu kim sắc nháy mắt a nháy mắt, thực không đáng yêu.

Chỉ là nét mặt này, cũng khiến Thiên Nguyệt Thần cảm thấy một trận xuân nhộn nhạo, chết tiệt, đáy lòng âm thầm kêu lên, thật muốn đem tiểu đông tây này đặt ở dưới thân, tham tiến trong cơ thể, nhưng là…

Đế vương cao cao tại thượng than thở, khổ cực khắc chế khát vọng vừa mới dâng lên, ôm lấy tiểu đông tây: “Đi thôi, đi ma học viện.”

——— —————— ———

Ma học viện

Ba chứ rồng bay phượng múa khảm viền vàng khắc bất quy tắc trên bảng gỗ.

Dưới tấm bảng là một bóng người trắng trắng mập mạp đung đưa, nhìn thấy xe ngựa dừng ở cửa ma học viện, bóng người trắng trắng mập mạp lộ ra nụ cười hưng phấn, chẳng qua là mặt quá trắng, làm cho người ta phân không rõ là cười hay khóc.

Xe ngựa hoa lệ, rèm che được kéo ra, bước ra đầu tiên là nam nhân cao quý như thần, dung nhan tuấn mỹ, nét mặt tự tiếu phi tiếu, mắt phượng mỹ lệ khẽ nheo lại, giương đôi môi khêu gợi.

Người nam nhân này nhìn qua mười phần vô hại. Toàn thân cao thấp cũng mang theo khí chất nhè nhẹ.

Thiên Nguyệt Thần xoay người đem Thiên Nguyệt Triệt bên trong xe ngựa ôm ra, đó là một gương mặt vô cùng tinh xảo, hoàn mỹ không có một tia tỳ vết, không giống với nam nhân, khí chất trên người hài đồng cao cao tại thượng, lạnh lẽo, xem thường mọi việc.

Lộ ra vẻ trương dương (đường hoàng) mà tùy hứng.

Nhưng nhìn tới bóng dáng trắng trắng mập mạp kia, Thiên Nguyệt Triệt hoàn toàn ngây người.

Dùng từ “ngẩn ngơ” là đã quá khách khí, nếu Thiên Nguyệt Triệt có một cái gương nhất định sẽ thấy bộ dạng ngu ngốc của mình, chỉ thiếu điều không có chảy nước miếng.

Bất quá điều này cũng không thể trách Thiên Nguyệt Triệt, chỉ có thể trách bóng dáng trắng trắng mập mạp kia, quá, thật là đáng yêu.

Thiên Nguyệt Triệt giãy dụa nhảy xuống từ trong ngực Thiên Nguyệt Thần, chạy bước nhỏ tới trước mặt bóng dáng ở cửa, vươn ngón tay út tò mò xoa xoa thân thể kia.

Mềm nhũn, xúc cảm thật tốt.

“Phụ hoàng, đây là?” Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe quang mang hưng phấn, giống như là thấy bảo bối hiếm có trên thế giới, nét mặt này Thiên Nguyệt Thần đã từng thấy, chính là lúc Thiên Nguyệt Triệt vui vẻ nói muốn nghiên cứu quỷ hút máu.

Âm thầm thay vận mệnh của mình mà cầu nguyện, Thiên Nguyệt Thần tiến lên một bước ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, đi vào bên trong, song bóng dáng bạch sắc kia cũng đi theo sau lưng của bọn hắn, một trước một sau, ăn ý mười phần.

Trong ma học viện không có mấy người, có cũng chỉ là mấy hạ nhân, tiến vào trong sân, năm lão gia hỏa mặc y phục màu sắc bất đồng đang phơi nắng, gặm hạt dưa.

Khi bọn hắn thấy người nam nhân kia từ chính diện đi tới, hạt dưa cắn trong miệng nuốt xuống cũng không được, nhả ra cũng không xong.

“Xem ra các lão sư rất rảnh rỗi a.” Thiên Nguyệt Thần nhếch lên môi mỏng, ý cười đầy mặt nhìn bọn hắn.

“Bệ… Bệ hạ… .” Thân thể năm người run lên, nhanh chóng cung kính đứng ở một bên, hạt dưa trong túi áo không khách khí rớt xuống.

Năm người này chính là lão sư lúc Thiên Nguyệt Thần còn là hoàng tử.

Nhớ năm đó Thiên Nguyệt Thần còn là một tiểu bất điểm, cũng chỉnh bọn họ không ít.

Lúc này trong lòng năm người chỉ có một ý nghĩ, đó chính là bệ hạ đã rời khỏi nơi này vài thập niên, sao hôm nay lại rãnh rỗi tới đây a?

“Tiểu Bạch nhanh đi châm trà.” Lão đầu vận bạch y nhanh chóng phân phó Tiểu Bạch đi theo phía sau bọn hắn.

Tiểu Bạch bình tĩnh lấy ly trà ra, đem ly trà rót đầy, nhìn động tác của Tiểu Bạch, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng hơn, trong nháy thiên hạ chỉ còn là một chấm nhỏ xinh đẹp.

“Triệt nhi thích vật này?” Thật ra vật này không phải cái gì khác, mà là băng tằm năm đó chiếm thân thể Thiên Nguyệt Triệt, chẳng qua là năm năm qua tới ma học viện được năm lão bất tử bồi dưỡng thành người gặp người thích, trắng trắng mập mạp như trẻ nhỏ mà thôi.

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, hiển nhiên cảm thấy thành ý còn chưa đủ, lại tăng thêm chữ: “Thích.”

Băng tằm này thật sự rất khả ái, trắng trắng mập mạp, so với Thiên Nguyệt Triệt cao hơn nửa cái đầu, hai chân tinh tế, không khác lắm so với chân gà, hai cánh tay tinh tế, độ lớn không sai biệt lắm với hai cái chân.

Loại vật này không biết được bồi dưỡng thế nào.

Ánh mắt linh lợi đảo quanh trên người năm lão đầu, chỗ này thú vị vô cùng.

“Bệ hạ, vị này là?” Năm lão gia hỏa cảm giác được trận trận âm phong trên người ánh mắt tiểu hài tử này khiến bọn họ cảm giác mình giống như là rất động vật hiếm lạ.

” Tiểu hoàng tử của trẫm —— Thiên Nguyệt Triệt, Triệt nhi, năm lão bất tử này là lão sư năm đó của trẫm.”

Lão… Lão bất tử?

Khóe miệng năm người đồng thời bắt đầu co quắp, lời nói của bệ hạ so với năm đó còn độc hơn, năm đó chẳng qua là không khách khí gọi bọn hắn là lão đầu mà thôi.

“Tiểu điện hạ.” Năm lão đầu cùng khách khí kêu lên.

“Ngày mai Triệt nhi bắt đầu tới nơi này huấn luyện.” Thiên Nguyệt Thần nói đơn giản mục đích tới nơi này, sau đó ôm Thiên Nguyệt Triệt nhìn chung quanh trong chốc lát.

Trên đường hồi cung, Thiên Nguyệt Triệt liên tục cười hì hì đến híp mắt, Thiên Nguyệt Thần biết tiểu đông tây thích chỗ kia.
Bình Luận (0)
Comment