Thiên Nhãn Quỷ Y

Chương 3

“Sao anh lại chảy máu mũi, để tôi giúp anh kiểm tra.”

Tuy nữ bác sĩ thấy Lâm Hiên nhìn mình đến chảy máu mũi nhưng cũng không nghĩ theo hướng xấu.

Vì dù sao nhìn xuyên thấu cũng chỉ là chuyện không có thật.

“Được.”

Lâm Hiên gật đầu lia lịa, ngửi thấy mùi trinh nữ thơm dịu trên người của nữ bác sĩ, Lâm Hiên ngồi xuống bên giường bệnh.

Nữ bác sĩ nhìn mặt bên trái Lâm Hiên có chút sưng đỏ: “Vết thương này giống như anh bị gì đó đập vào, để tôi xoa chút rượu thuốc.”

Động tác nữ bác sĩ thành thạo, ngón tay nhỏ và dài nhẹ nhàng bôi thuốc cho Lâm Hiên.

Lúc này nữ bác sĩ cách càng gần Lâm Hiên, khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên thành một nụ cười tà ác, mở trùng đồng ra lần nữa.

“Đúng thật là tôi có thể nhìn xuyên qua nội y để thấy được phong cảnh bên trong.”

Nhưng lần này Lâm Hiên nhìn thấy hoàn toàn khác.


Anh nhìn thấy được tình trạng bên trong cơ thể nữ bác sĩ.

Mạch máu, các cơ, lục phủ ngũ tạng, xương cốt …

Những thứ này, đến cả thiết bị y tế cao cấp còn không thấy rõ, mà lúc này đây lại bị Lâm Hiên nhìn thấy rõ ràng.

Loại cảm quan đột ngột này khiến Lâm Hiên cảm thấy kỳ diệu, còn có hơi không thích ứng được.

Bỗng nhiên lông mày Lâm Hiên khẽ nhướng, anh nhìn thấy bụng dưới của nữ bác sĩ lộ ra màu xanh tím, ký ức liên quan tới thần y Quỷ Môn tức khắc xông tới.

“Xem ra nữ bác sĩ này thực sự mắc bệnh thể hàn.”

Thể hàn là một loại bệnh khá hiếm ở phụ nữ, nhưng cách trị khá đơn giản.

“Được rồi.”

Nữ bác sĩ cất kỹ rượu thuốc rồi nói: “Lâm Thanh Thanh là em gái của anh phải không, xét theo tình huống hiện tại thì khó mà chữa khỏi.”

Lâm Hiên quay đầu nhìn em gái mình, từ khi ba mất tích, mẹ bị đuổi ra khỏi dòng họ, những năm này, ba người họ vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau.

Để hắn được đi học, Lâm Thanh Thanh đã chủ động từ bỏ cơ hội đi học vì mẹ hắn không đủ khả năng cho cả hai đến trường.

Lâm Hiên bước tới, bắt mạch Lâm Thanh Thanh.

Trong lúc bắt mạch, anh mở trùng đồng Thiên Nhãn nhìn đầu Lâm Thanh Thanh.

Trong đầu Lâm Thanh Thanh, một khối máu tụ to bằng ngón tay cái gần dây thần kinh, giống với tình trạng mà bác sĩ đã nói.

Phương pháp điều trị thông thường là phẫu thuật phần đầu, có thể gây tổn thương lớn đến não bộ, nên như Trần Liên Liên đã nói, điều trị xong cũng bị bại não.

“Không phải vấn đề lớn, chỉ cần một bộ châm bạc là được.”


Lâm Hiên tự lẩm bẩm, kế thừa ký ức kiếp trước, thần y Quỷ Môn có một môn y thuật gọi là Quỷ Môn một trăm lẻ tám châm, còn được xưng là Quỷ Môn thần châm.

Trong trí nhớ Lâm Hiên, nếu có khả năng thi triển được Quỷ Môn một trăm lẻ tám châm thì dù có là người vừa chết cũng có thể cướp về từ tay Diêm Vương.

Có một câu để miêu tả thần y Quỷ Môn.

Diêm Vương muốn cậu chết canh ba, tôi sẽ giữ cậu đến canh năm!

Chính là nói, thần y Quỷ Môn có thể cứu mạng người từ tay Diêm Vương.

Tình hình của Lâm Thanh Thanh, đối với bác sĩ bình thường mà nói có chút khó khăn, nhưng với Lâm Hiên mà nói thì vô cùng đơn giản, chẳng có nguy hiểm nào.

“Người đẹp, có thể cho tôi mượn một bộ châm bạc được không?”

Lâm Hiên xoay người nhìn về phía nữ bác sĩ, lúc này ánh mắt Lâm Hiên đã khôi phục như cũ, mới nhìn thấy bảng tên trên ngực nữ bác sĩ – Mộc Thanh Vũ.

Tên đẹp, người còn đẹp hơn.

Mộc Thanh Vũ khựng một chút: “Anh muốn châm bạc làm gì?”

“Cứu người, cô chỉ cần nói có hay không, tôi có thể trả tiền.”

Lâm Hiên sốt ruột hỏi, hiện tại máu bầm chưa tiến vào thần kinh nên rất dễ điều trị, nếu chờ đến khi máu bầm tiến vào thần kinh, với năng lực hiện tại của Lâm Hiên, việc điều trị sẽ khá nguy hiểm.


“Tôi không có, ở bệnh viện chúng tôi chỉ mỗi ông Vương bên Trung y có kim châm, tôi đưa anh đến gặp ông ấy.”

“Được.”

Lâm Hiên đi theo Mộc Thanh Vũ, Mộc Thanh Vũ dẫn Lâm Hiên tới trước cửa văn phòng làm việc của ông Vương.

Bọn họ còn chưa bước vào, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cầu xin của người phụ nữ.

“Ông Vương, ông là bác sĩ Trung y nổi danh ở thành phố An Giang, ngay cả ông cũng bó tay hết cách thì chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn con tôi chết hay sao?”

Ngay sau đó là âm thanh có phần bất lực của ông lão.

“Bà Lý, thực sự xin lỗi, cậu bé trúng độc, độc đã vào tâm mạch, tôi chỉ có thể tạm thời áp chế chất độc.”

Lúc này Lâm Hiên đã tới trước cửa, vừa hay nhìn thấy một cậu bé đang nằm trên giường bệnh.

Môi của cậu bé tím đen, sắc mặt tái nhợt, ngay cả móng tay cũng biến tím, dễ thấy là trúng độc không nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment