Chương 1002: Kiếm tu
Chương 1002: Kiếm tuChương 1002: Kiếm tu
"Đáng tiếc, lại bị thủng."
Trên đường tiến lên, Tần Hà tháo túi càn khôn treo trên người thi thể xuống, phát hiện mặt sau nó đã sớm bị thủng một lỗ.
Túi càn khôn thuộc về phỏng theo pháp khí không gian loại trữ vật, khá một chút có thể tấn thăng đến cấp bậc pháp bảo, khác nhau cũng chính là không gian lớn hơn một chút, kiên cố hơn một chút, hoặc là có công năng gì khác.
Có thể làm thành cái túi bao, cũng có thể làm thành các loại như túi thơm. Khuyết điểm tương đối rõ ràng, chính là không thể đặt được quá nhiều đồ vật, kích thước quá khổ, thậm chí là đồ vật quá nặng cũng không được.
Chẳng hạn như bỏ một tòa núi nhỏ vào trong đó, không được.
Không gian phỏng chế bên trong cũng không phải là không gian thực sự, không chịu nổi liền sẽ sụp đổ, mất đi hiệu lực, trên kích thước cũng không cho phép.
Loại không gian chân chính, hẳn là đồ vật cùng loại với không gian giới chỉ.
Trong tay Tần Hà chỉ có một, không gian dưới nách cũng miễn cưỡng có thể tính vào.
Cho nên Tần Hà chưa từng dùng tới túi trữ vật.
Túi trữ vật này bị thủng, toàn bộ đồ vật được cất chưa ở bên trong, tự nhiên cũng lọt mất như hạt cát, bên trong trống rỗng.
Quan sát kỹ túi trữ vật này, phía trên thêu một đóa hoa không biết tên, đường kim mũi chỉ tinh xảo, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng vẫn có thể thấy rõ ràng.
Lắc đầu, Tần Hà chọn một chỗ tránh né phong cương, lấy thi thể ra, bắt đầu thanh lý thi thể.
Đây là một thi thể nam tử, khuôn mặt đã khô quắt lại, thân hình rất cao lớn, khung xương cũng tương đối rộng.
Lúc còn sống nhất định là một nam tử khỏe mạnh vạm vỡ.
Lúc còn sống từng bị trọng thương, hơn nữa không chỉ một chỗ, thậm chí cùng một chỗ yếu hại còn bị công kích đến mấy lần, cũng không biết gặp phải chuyện gì, thảm liệt như vậy.
Khí tức thì không còn cảm nhận được, nhưng ít nhất không phải tà tu.
Dùng chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm bản rộng.
To dài như ngón tay, xác suất lớn là một kiếm tu nhân tộc.
Bất kể là số lượng hay là chất lượng, nhân tộc ở Tây Vực đều không thuộc về tộc đàn cường thế, nhất là một vùng Hắc Phong Sơn, không có thế lực nhân tộc.
Lai lịch thì chỉ có thể xem kịch đèn chiếu có chiếu ra chút gì đến hay không.
Tần Hà sửa sang lại quần áo thi thể, tu bổ lại bộ phận phong hóa, sau đó đem cả túi trữ vật thủng một lỗ cùng y nhóm lửa, liệt diễm rừng rực cắn nuốt hết tất cả.
Thi thể khô héo nên tốc độ đốt cháy cũng cực nhanh, chỉ qua thời gian chốc lát kịch đèn chiếu đã tới.
Khiến cho Tần Hà khát vọng là, thiên cơ che lấp lại xuất hiện, kịch đèn chiếu mông lung nhìn không rõ ràng.
Nhưng Tần Hà có thể xác định, đây là một kiếm tu, đến từ một cái tông môn tên là "Thiên Kiếm Sơn'.
Niên đại y trưởng thành là một niên đại vàng son hết sức sáng chói, linh khí thiên địa nông đậm, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp, giống như ngôi sao trên bầu trời, cực kỳ loá mắt.
Kiếm tu cũng là một người nổi bật trong số đó, từ nhỏ y đã có thiên tư cường đại, lại thêm tông môn có nội tình thâm hậu, tuổi còn trẻ đã có thực lực mạnh mẽ.
Ngay vào lúc y vừa trưởng thành, linh dị giáng lâm bao phủ đại địa, ma vật hoành hành, sinh linh đồ thán.
Thế là chinh chiến linh dị đã trở thành nội dung chính của thời đại đó.
Vô số nhân hùng cùng yêu kiệt mạnh mẽ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, vô số vẫn lạc, thế gian hoang vu, thiên địa rách nát.
Chinh chiến dường như bao trùm nửa đời sau kiếm tu, y đi theo tông môn trở thành "bất khuất giả", vô số lần hiểm tử hoàn sinh, ngao chiến nửa đời.
Hắc Phong Sơn là chiến trường cuối cùng của y.
Lúc này tông môn "Thiên Kiếm Sơn" mấy vạn môn nhân, chỉ còn lại rải rác mấy người, kiếm tu mất đi hết thảy, sư môn trưởng bối, đồng môn thủ túc, thân bằng, người thương...
Đó là một trận đánh định càn khôn, bất khuất giả tập kết có khả năng tụ họp tất cả lực lượng.
Cuộc chiến đấu kia, càn khôn vỡ nát, thiên địa một mảnh màu máu.
Cuộc chiến đấu kia, vĩnh dạ giáng lâm, nhật nguyệt vô quang. Có đại năng nhân tộc một kiếm bổ ra Thiên môn, tiếp dẫn cửu thiên thần lôi, bao phủ toàn bộ chiến trường.
Có cổ ma phá giới mà đến, một chưởng liền đánh vạn dặm đất khô cằn thành vực sâu, tiếng rống kinh thiên động địa, sơn hà vỡ vụn.
Đó là một trận đại chiến không cách nào hình dung, không cách nào miêu tả hết, dù là cách kịch đèn chiếu mơ hồ, Tần Hà vẫn có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ mà tuyệt vọng kia.
Toàn bộ mọi thứ giống như đều thành ma, ngay cả kiếm tu đạo tâm kiên định nhất, cũng giết thành phong ma.
Chiến đấu kéo dài bao lâu không cách nào rõ ràng, lấy loại phương thức nào kết thúc cũng là không thể rõ.
Chỉ biết tên kiếm tu này giữ vững được ba ngày ba đêm, linh kiếm bản mệnh gấy đoạn, dầu hết đèn tắt, ngay cả túi trữ vật do người thương tặng cho, cũng bị đánh thủng.
Y ngã xuống.
Rất khó nói công kích lần nào gây ra vết thương trí mạng, cũng có thể nói, chịu vết thương trí mạng quá nhiều, y còn sống tiếp hoàn toàn dựa vào tử chiến đến cùng và ý chí khổ cực duy trì.