Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 1013 - Chương 1013: Gốc Bỉ Ngạn

Chương 1013: Gốc Bỉ Ngạn Chương 1013: Gốc Bỉ NgạnChương 1013: Gốc Bỉ Ngạn

Bước từng bước đi về phía bên kia, cầu đá cũng càng dần càng thêm tàn phá.

Bụi đá phong hóa rì rào rơi xuống, thậm chí còn có mấy khối gạch đá cùng nhau rớt vào trong nước, biến mất không thấy đâu nữa.

Thậm chí còn không thể văng lên dù chỉ là một tia bọt nước, chỉ tạo ra một chút xíu gợn sóng dập dờn, bóp méo bóng Tần Hà chiếu xuống.

Bờ bên kia là một mảnh trống trải, không nhìn thấy chân trời, cũng không cảm giác được biên giới.

Minh thổ khô nứt bốc lên từng tia từng sợi khói đen, ngưng tụ thành mây đen dày đặc trên bầu trời.

Tân Hà ngẩng đầu nhìn lên, mong muốn có thể phát hiện được chút gì từ mây đen phía trên, nhưng cuối cùng thất bại.

Phía trên mây đen không giống như một vùng trời trống rỗng.

Mà càng giống như là một mảnh vực sâu, một mảnh tối tăm sâu không thấy đáy, tuyên cổ, vĩnh hằng, từ phần cuối cùng của lịch sử vô tận tuế nguyệt xuất hiện, thông hướng đến một đầu khác của dòng sông thời gian.

Đây không phải là ảo giác.

Tần Hà thực sự khó tưởng tượng, ai hao tốn nhiều thế lực như vậy chỉ để kiến tạo một vùng không gian như thế.

Muốn giết chết một người, hoặc là muốn vây khốn một người, hoàn toàn không cần thiết làm ra một tác phẩm lớn đến vậy.

Giống như là việc muốn giam giữ một tên tù nhân, lồng giam sắt rộng ba thước là đã đầy đủ, không cần thiết phải sáng tạo ra một vùng không gian vừa khổng lồ lại vừa quỷ bí như thế.

Cho dù là tác phẩm của chân tiên, cũng cần chú trọng phí tổn.

Theo tình thế, đây là một mảnh di tích cùng tàn hài, có thể là trận cục được người bố trí, cũng hoặc là tiến hành cải biến hình thành.

Tần Hà thi triển ra các loại nhãn thuật, trước mắt một mảnh hỗn độn.

Ngay vào lúc hắn đang dự định tiến lên, vừa cúi đầu xuống chợt kinh ngạc phát hiện, ở vùng đất trũng nước dưới bờ sông, lại có một gốc cây xanh.

Tần Hà cảm thấy ngoài ý muốn, vội vàng đi tới.

Phát hiện đây là một gốc cây màu xanh biếc cùng loại với phong lan, toàn thân bích lục, hơi có vẻ óng ánh trong suốt, chỉ cao chừng hai tấc.

"Hoa Bỉ Ngạn!"

Tần Hà trong lòng chấn động, hắn đã từng gặp loài hoa này, tại thế giới Đông thổ.

Hoa Bỉ Ngạn, loài hoa duy nhất ở minh giới, sinh lá không thấy hoa, hoa nở không thấy lá, hoa cùng lá vĩnh thế không gặp nhau, tựa như âm dương cách biệt.

Nghe nói loài hoa này được sinh ra vào lúc thiên địa hồng hoang thuở sơ khai, là loài hoa tự nguyện đầu nhập vào minh giới, cũng là loài hoa tiếp dẫn hai giới âm dương, mang theo đại bí mật vãng sinh luân hồi.

Tại thế giới Đông thổ, Tần Hà đã từng tiến nhập vào luân hồi cục.

Nhưng cục đó chỉ là dị tượng chi cảnh, hiện ra cũng không phải chỉ là một gốc hoa Bỉ Ngạn, mà là một biển hoa Bỉ Ngạn rộng lớn đang nở rộ, hoa đỏ rực như ngọn lửa, như là tấm thảm màu máu đang thiêu đốt, duy mỹ duy huyễn.

Thánh hiền luân hồi, bỉ ngạn tiếp dẫn.

Lúc trước khi Tần Hà tiến nhập cục đã dẫn phát dị tượng loại đó.

Nhưng mà dị tượng chung quy là dị tượng, đó là thể hiện quy tắc đại đạo, cũng không phải là chân thực.

Còn gốc cây nho nhỏ trước mắt này, lại là hoa Bỉ Ngạn thật!

Thậm chí Tần Hà có thể cảm nhận được tinh khí sinh mệnh nhàn nhạt, mang theo khí tức hỗn độn kia từ trên thân nó.

Đây là ngoài ý muốn cỡ nào.

Tân Hà đều có chút kích động, loài hoa duy nhất ở Minh giới trong truyên thuyết, tiếp dẫn chi hoa đến từ hồng hoang vạn cổ.

Mặc dù không biết sự xuất hiện của nó đại diện cho điều gì... Nhưng nó nhất định nhất định là rất quan trọng.

Suy tư trong chốc lát, Tân Hà cẩn thận từng ly từng tí đào mở minh thổ quanh gốc nó, sau đó đào nó lên, thu vào không gian giới tử. ...

Bên trong không gian giới tử, sơn hà tú lệ tuyệt mỹ, tựa như tiên cảnh.

Tại trung tâm một mảnh thảm xanh nơi khúc sông, có rất nhiều phần mộ nằm rải rác đan xen, đá xanh làm mộ, bạch ngọc làm bia, còn quanh quẩn hào quang nhàn nhạt.

Chỗ có mộ phần, theo lý thuyết thì hẳn là nơi âm u, xui xẻo, nhưng nơi này lại không hề có chút âm tà, tử khí nào, ngược lại còn cùng mỹ cảnh chung quanh nơi này hòa làm một thể, tỏa ra quang hà thánh khiết.

Cẩn thận xem xét, bia mộ còn có danh húy, Mộ Lưu Thừa Cơ, thư sinh Lũng Xuyên, Mộ Mã Ngũ, thợ thiêu thi Lương thành, Mộ Thường Thấm Nhị, tài nữ Huỳnh Dương, ... Đây là nghĩa trang nhỏ mà Tần Hà từng tự tay lập nên bên cạnh Đại Vận Hà kia.

Rời đi Đông thổ, lại là nhất niệm đấu chuyển, táng nhập phương tu di này.

Hồi lâu không thấy, mảnh nghĩa trang này lại có thêm một vài bia mộ mới.

Hoa dại bao quanh, chim oanh ong bướm bay lượn, giống như một mảnh thắng địa.

Hóa thân thần niệm của Tần Hà bưng lấy hoa Bỉ Ngạn, sau khi dạo quanh một vòng quanh nghĩa trang, cuối cùng chọn một bóng râm dưới sườn đất, đào một cái hố, trồng nó xuống.

Sau đó Tần Hà lại quan sát chốc lát, sợ nó vì không thể thích ứng mà bị khô héo.

Qua hồi lâu không thấy dị thường, lúc này Tần Hà mới rời đi.

Một trận gió nhẹ thổi qua, gốc hoa Bỉ Ngạn nhẹ nhàng lắc lư, tựa như tiễn biệt.
Bình Luận (0)
Comment