Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 13 - Chương 13 - Thuật Ve Sầu Thoát Xác.

Chương 13 - Thuật ve sầu thoát xác.
Chương 13 - Thuật ve sầu thoát xác.

Độc trên người khá mạnh, dùng nội kình để áp chế có tác dụng không lớn, sau khi cảm giác tê dại đỉnh điểm qua đi thì cũng bắt đầu biến mất, nhưng giống như đang kéo từng sợi tơ vậy, rất chậm rất chậm.

Tần Hà đoán chừng, đêm nay, mình chỉ sợ là phải nằm trên nền đất ngủ.

Nhưng mà nguy hiểm đã giải trừ, hắn cảm thấy cũng không quan trọng lắm, ngủ đâu cũng là ngủ.

Nghĩ như vậy, không qua bao lâu Tần Hà đã ngủ thiếp đi, dùng nội kình bảo vệ tim mạch để phòng ngừa bất trắc, rồi không để ý đến độc này nữa.

....

Lại nhắc đến bốn người Từ Trường Thọ bên này thì xem như gặp xui xẻo lớn.

Cũng không biết trọng phạm triều đình kia lấy từ đâu ra nhiều máu như vậy, dấu chân cùng vết máu kéo dài một đường, đã đuổi theo cả mấy canh giờ, đúng ra nếu chảy máu như vậy, người bình thường đã sớm mất cạn máu.

Nhưng tên trọng phạm này lại không như vậy, bị thương nặng như vậy cũng chẳng tài nào đuổi kịp.

Nhưng mà nếu muốn nói là đuổi không kịp, thì vết máu trên đất mà bọn họ đuổi theo dọc đường kia đều rất mới, rõ ràng chính là máu tươi vừa mới chảy ra.

Từ đầu luôn cảm thấy là có hy vọng rất lớn, nhưng thời gian vừa trôi qua chính là mấy canh giờ, Từ Trường Thọ cảm thấy không được bình thường, tình huống này thì tám chín phần mười là đã bị chơi xỏ.

Hắn ta giao hữu rất rộng, đã từng nghe được không ít chuyện lạ, nhưng mà hắn ta không dám nói ra nha, phía chân trời dần dần sáng lên, khuôn mặt Thường Bách hộ kia lại càng ngày càng đen.

Rất rõ ràng, tên trọng phạm kia rất quan trọng với Thường Bách hộ, nếu không dựa theo cái tính xấu của Phi Ngư Vệ, cùng lắm là đuổi theo đến khi ra khỏi phạm vi thành Thông Châu liền thu binh.

Lúc bình thường, đám người này đến ngay cả Tứ Cửu Thành cũng không muốn ra khỏi.

Mà nơi này, đã sớm ra khỏi Thông Châu, dọc theo Đại Vận Hà đi về phía nam, sắp đến Thông Đãi.

Nhiều lời cũng vô ích, cắn răng đuổi theo thôi.

Cứ như vậy, một đoàn bảy tám người lại đuổi theo gần nửa canh giờ.

“Ò ó o...”

Đúng lúc này, rừng hoang núi thẳm chẳng biết tiếng gà gáy từ đâu ra.

Lập tức phía trước “bịch” một tiếng, có tiếng thứ gì đó ngã xuống đất.

Cả đám mừng rỡ, rút dao ra khỏi vỏ, tiến về nơi phát ra âm thanh kia, vây lại.

Không xa, mấy chục bước đã đến.

Xem xét, trên mặt đất nằm một “người”, trên ngực máu chảy ào ào, khuôn mặt tô xanh xanh đỏ đỏ, đôi mắt, cái mũi, lỗ tai, miệng, đầu, thân thể, tay cùng chân,.... Ôi, da là giấy vàng, xương là thanh trúc, trên chân là một đôi giày thêu.

Đây chính là một người giấy a!

Trong ngực ôm một con hoẵng chết, máu vẫn còn đang chảy không ngừng.

Cả đám đều sững sờ, đuổi theo cả một đêm, không ngờ lại là đuổi theo cái thứ đồ như vậy.

Khuôn mặt Thường Bách hộ hoàn toàn đen lại.

Người không cần tìm nữa, bị chơi xỏ cả một đêm, dù là con kiến cũng đã sớm chạy mất.

Việc đã đến nước này, dù không cam lòng thì cũng phải chịu.

Đám người tìm được một bến tàu, Thường Bách hộ đưa ra lệnh bài, trưng dụng một chiếc thuyền, bỏ lại bốn người Từ Trường Thọ, không công quay lại phía bắc.

Cũng không phải là hắn ta cố ý bỏ lại bốn người họ, mà là do thuyền thật sự quá nhỏ, nhiều người như vậy không thể chở hết được.

Bốn người Từ Trường Thọ cũng không muốn ngồi chung một thuyền với Thường Bách hộ còn đang tức giận, vừa vặn thở phào nhẹ nhõm.

Chính là phí đi thuyền hơi đắt, cả bốn người cùng nhau góp lại mới gom đủ tiền mướn thuyền, không giống như Thường Bách hộ người ta, lệnh bài lóe lên một cái, nói trưng dụng liền trưng dụng ngay.

Cùng là người ăn cơm quan, nhưng chính là chênh lệch lớn như vậy.

Trên đường, đương nhiên bốn người không tránh khỏi việc đàm luận về cái người giấy kia, thứ đó thật là tà môn, nếu như mà nó có miệng để nói, gian hàng đầu phố vừa mở ra, nó cũng có thể đi kể chuyện luôn.

Mấy người đang nói, người chèo thuyền ở cuối thuyền bỗng xen vào một câu: “Mấy vị quan gia, các vị nói đến, phải chăng là thuật ve sầu thoát xác?”

Bốn người nghe vậy lập tức hứng thú, vội vàng hỏi lại thuật ve sầu thoát xác là cái gì.

Ông lão chèo thuyền cũng là một người hay nói, nên nói cho bọn họ về cái gọi là thuật ve sầu thoát xác này.

Nói về trăm ngàn năm trước, vùng đất phía đông mười tám tỉnh chia ra làm ba triều đại.

Gia Cát Thần Cơ xuất thân Kỳ Sơn, viễn chinh Trung Nguyên, nhưng một mực vẫn không thể thành công, cuối cùng vào lần thứ sáu viễn chinh, vất vả lâu ngày sinh bệnh, chết bệnh trong quân ở vùng Ngũ Trượng Nguyên. Vì không để quân Thục tổn thất trên đường lui về Hán Trung, Gia Cát Thần Cơ vào lúc trước khi lâm chung đã bí mật dạy cho Khương Duy kế hoạch lui binh.

Khương Duy nghe theo sự sắp xếp của Gia Cát Thần Cơ, ngay sau khi Gia Cát Thần Cơ chết, ra lệnh thợ thủ công bắt chước lại bộ dáng của ông, lấy xác ve sầu vàng làm giấy, lấy trúc vàng làm xương, đốt liễu làm mực, lại dùng lông dưới nách hồ ly điểm mắt, tạo ra một cái người giấy.

Bí thuật cụ thể như thế nào thì không thể biết được, ngày quân Thục lui binh, chỉ thấy Gia Cát Thần Cơ tay cầm quạt lông, đầu buộc khăn, ngồi vững trong xe chỉ huy đại quân công sát, không khác với mọi khi.

Quân địch nhìn về phía quân Thục nơi xa, quân dung chỉnh tề, trống trận vang dội, lại thấy Gia Cát Thần Cơ chỉ huy ổn định, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vào đêm, Gia Cát Thần Cơ càng tăng thế, còn hiện thân trước trại địch, quân địch thấy vậy sợ hãi vô cùng, sợ trúng mai phục, thắt chặt quân doanh co đầu rút cổ không ra.

Cứ như vậy giằng co cả một đêm, tờ mờ sáng ngày thứ hai, bỗng nhiên một tiếng gà gáy vang lên, quân địch phát hiện, Gia Cát Thần Cơ kia bỗng nhiên ngã ngựa, mà lính cận vệ lại chẳng thèm quan tâm, phóng ngựa rút lui.

Thống lĩnh quân địch thấy vậy vội vàng sai người ra khỏi quân doanh xem xét, mới phát hiện ra, rơi xuống lại không ngờ là một người giấy.

Thống lĩnh quân địch đến lúc này mới biết mình đã trúng kế, vội vàng dẫn binh đi truy kích, nhưng đã quá muộn, quân Thục đã rút lui trong đêm, cả doanh trại đầy đuốc lại chẳng có một ai.

Về sau qua rất lâu mới có tin tức truyền đến, thì ra Gia Cát Thần Cơ đã qua đời vào ngay trước đêm mà quân Thục rút lui.

Đây, chính là khởi nguồn của thuật ve sầu thoát xác.

Thuật này bắt nguồn từ Gia Cát Bí Thuật, sau này lan truyền vào dân gian, tạo thành rất nhiều tả môn trường phái.

Bộ dạng giống như người, hành động cử chỉ, khiến cho người ta khó phân biệt thật giả, nhờ vào đó làm ve sầu thoát xác chạy thoát, cho nên gọi là thuật ve sầu thoát xác.

Đến giờ, bốn người nghe xong mới hiểu được bận rộn cả đêm vì thứ gì, cũng coi như được mở mang kiến thức.

Mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng sau này trà dư tửu hậu, cũng coi như có thêm một chuyện thú vị để nói đến.

....

Chưa đến cuối thu, gió nam vẫn chưa chuyển hướng, tàu thuyền xuôi gió xuôi nước, rất nhanh bốn người đã về tới bến tàu Thông Châu.

Xuống thuyền rồi lại vội vàng trở lại lò hỏa táng.

Đêm qua không có ai trông coi, nếu như có chuyện hỗn loạn gì xảy ra, vậy thì thật sự là càng không ổn.

Vì vậy, khi thấy lò hỏa táng cả đêm bình an, bốn người mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi, mệt mỏi cả đêm, ai cũng đều đã mất hết sức lực, lên tinh thần thu tro cốt phát tiền đồng xong, lập tức ai về nhà nấy.

Trước khi đi, Từ Trường Thọ nhớ đến Tần Hà, lòng thầm nhủ tên tiểu tử ngốc này tối hôm qua đi ra ngoài một chuyến, không biết là đã về hay chưa.

Phải nói rằng, Từ Trường Thọ người này làm bạn bè cũng được coi là khá chí cốt, lập tức đã đi đến phòng thiêu thi của Tần Hà.

Đẩy cửa ra xem, tên tiểu tử ngốc này ở đây, tay đang nâng một cái bát ngửi ngửi.

“Ngửi cái gì vậy?” Từ Trường Thọ hơi tò mò.

“Quan gia, là... Ách, sữa chua.” Tần Hà thấy Từ Trường Thọ tiến vào, liền đặt bát xuống.

Hiện tại độc của hắn đã giải rồi, miệng cũng bình thường, đang chuẩn bị ăn sáng, kết quả phát hiện ra bát sữa chua này có mùi hơi nồng.

Cũng không biết là do kỹ thuật hay là do nguyên liệu có vấn đề nữa.

“Sữa chua?”

Từ Trường Thọ bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

Nước đậu xanh chua hắn ta thường hay uống, còn sữa chua thì lần đầu niên nghe nói đến, sữa bò, nghe nói cái thứ này người tộc Nhung ở thảo nguyên uống, trên thị thường lâu lâu có người bán sữa bột, nhưng rất đắt đỏ.

Từ Trường Thọ bưng bát lên ngửi ngửi, hỏi: “Có thể uống không?”

Truy đuổi cả một đêm, bây giờ hắn ta đã đói đến bụng dán vào lưng, lại thêm lần trước đã bị Tần Hà ăn hùng hổ một bữa, lại vừa mới thanh toán xong tiền mướn thuyền, bây giờ ngay cả bữa sáng còn chưa có sắp xếp.

Một bát sữa bò trên tay, có sẵn.

“Chắc là có thể a, sữa bò mà.” Tần Hà do dự nói.

“Vậy ta sẽ không khách khí.”

Từ Trường Thọ không hề coi mình là người ngoài, ngửa cổ lên ừng ực uống sạch bát sữa chua, liếm miệng một cái, cầm bát trả lại cho Tần Hà, nói: “Sữa này của ngươi không chua a, mùi vị hơi nặng, có hơi xộc lên.”

Tần Hà nhận lấy bát, gãi đầu một cái, cũng không biết đến cùng là do vấn đề ở đâu.

...

Cùng lúc đó.

Ngưu Hành.

Chưởng quỹ Miêu Vĩnh Đức dậy trễ hơn nửa canh giờ, rửa mặt xong, đang ngồi đó ăn mì.

Trương tiểu nhị vội vàng hoảng loạn chạy vào, “Chưởng quỹ không xong rồi, con bò đực phối giống kia của chúng ta không biết làm sao, không được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment