Thứ này khiến Tần Hà có khái niệm trực quan hơn về hai chữ “Ngụy Thần.”
Kẻ xưng Thần, có Thần tính.
Bất kể bên trong như thế nào, bên ngoài cũng không theo đuổi “Thánh quang bao phủ” hay “ngàn vạn hào quang”, có điều phải một thứ nguyên vẹn, không quan tâm là người hay là thú, ít nhất cũng phải không bị tàn khuyết.
Nhưng cái cánh tay này, lại toàn là xương trắng.
Minh văn màu đỏ máu trên đó trông cực kỳ tà dị.
Xưng ma còn tạm được, chứ xưng Thần thì quá sỉ nhục cái chữ “Thần” này.
“Oanh!”
Cánh tay xương trắng khổng lồ kia đến nhanh, mà đi lại càng nhanh, nó chộp một cái túm được Ngưu Thống lĩnh, sau đó thu tay về nhanh như chớp.
Nói ra thì dài nhưng thật ra chuyện này chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
Tần Hà thấy vậy, đậu xanh rau má!
Đoạt thức ăn trước miệng cọp?
Ngang nhiên cướp đoạt thứ người ta yêu thích?
Con vịt tự mình đưa tới cửa vừa mới nấu chín, ngươi tới liền định bưng cả nồi đi?
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục!
Ăn Tần gia ta ba búa rồi nói.
“Đại Uy Thiên Long!”
“Đại La Pháp Chú!!”
“Bát Nhã Chư Phật!!”
Tần Hà đưa tay chính là ba chiêu liên tiếp.
Một chút trò vặt cũng dám đánh trống qua cửa nhà sấm?
Ngay sau đó, Naga Thiên Long chín đầu ngẩng mặt lên trời gầm thét từ trên trời giáng xuống, toàn thân nó có màu vàng kim, mang theo thiên uy huy hoàng.
Theo sát Thiên long là một tòa Thần Sơn tỏa kim quang vạn trượng, Thần Sơn cũng không phải là một ngọn núi, mà là do pháp chú chư thiên ngưng kết thành, dời núi lấp biển, trấn áp cửu thiên thập địa.
Phía trên Thần Sơn, lại có Thần Phật hiển hóa.
Đó là hư ảnh khổng lồ của chín vị Thần Phật, các Thần Phật ngồi cao tọa trong mây, miệng tụng kinh Phật, nơi Phật quang chiếu đến, từng đóa sen trắng nở rộ, gột rửa hết thảy dơ bẩn trên thế gian.
“Ầm ầm”
Naga Thiên long hung hăng đánh xuống.
Cánh tay xương trắng khổng lồ chấn động mạnh, thế thu tay hơi dừng lại, có những mảnh xương bị đánh bể bắn ra khắp tứ phương.
Cảnh tượng này khiến cho người ta phải chấn kinh, Naga Thiên long đạt đến hóa cảnh, lại chỉ có thể làm cánh tay xương trắng kia bị tổn thương một chút.
Bên trên cánh tay xương trắng, minh văn màu máu giống như sống dậy, nhanh chóng phập phồng, phập phồng, màu đỏ máu bắt đầu lan tràn, tà thế mạnh hơn.
Không gian Minh thổ đã hoàn toàn không thể chống đỡ, bắt đầu sụp đổ từng mảng lớn.
Nhưng đây chỉ là búa đầu tiên, cánh tay khổng lồ không có thời gian khôi phục.
Theo sát phía sau, Thần Sơn pháp chú đã hạ xuống, hung hăng đánh lên cánh tay khổng lồ kia.
“Răng rắc” một tiếng, cánh tay khổng lồ nứt ra, từng mảnh xương vỡ giống như đồ sứ bị nứt vỡ, bay ra tứ phương.
Pháp chú Chư Thiên tề tụ, uy lực chấn thiên nhiếp địa.
Pháp chú đi qua, Phật quang buông xuống, từng đóa sen trắng bắt đầu nở rộ trên cánh tay khổng lồ, bắt đầu tranh đoạt với minh văn phía trên.
Minh văn màu máu không thể chống cự được, cấp tốc lui về phía sau.
Những nơi mà sen trắng giành được, từng khúc xương trắng lập tức hóa thành tro tàn, lại bị áp chế đến gần như không thể động đậy, dừng lại giữa không trung.
“Gào!!”
Phía trên vòng xoáy cuối cùng truyền ra một tiếng gào thét không phải của con người, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Cho dù là Ngụy Thần, cũng đã bị đánh đến bối rối.
Tần Hà xem xét, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, bèn ra thêm một chiêu.
Xẻng bay lên trời!!
Không có rồng bay, nhưng có xẻng bay.
Tần Hà ra sức phóng ra cái xẻng lớn màu đen, nhanh chóng cắt về phía vị trí cổ tay của cánh tay xương trắng kia.
Nơi đó hoa sen trắng đang đua nhau nở rộ, từng khúc xương đang hóa thành tro, chỉ còn sót lại chừng phân nửa, đó chính là vị trí yếu ớt nhất.
“Bành” một tiếng vang thật lớn, không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, đại thiết dạn đã trực tiếp đánh xuyên qua cổ tay của cánh tay xương trắng kia.
Bàn tay xương trắng bị đứt gãy, ầm vang rơi xuống, bắn lên bụi đất ngất trời.
“Rống!”
Ngụy Thần lại rống to lần nữa, minh văn màu máu bộc phát ánh sáng, ra sức chống cự.
Nhưng đúng lúc này, hư ảnh Thần Phật cao tọa trong mây chậm rãi phai nhạt đi, Phật quang thu lại, những đóa sen trắng vừa nở rộ cũng bắt đầu héo tàn.
Đây là thuật pháp đã hết.
Được cái này mất cái kia, cánh tay xương trắng bị mất bàn tay ra sức giãy dụa một hồi, lúc này mới rụt trở về.
Để lại bàn tay năm ngón khổng lồ đang cầm Ngưu Thống lĩnh.
“Ngươi lại có nhiều Phật pháp thất truyền như vậy?”
Phía trên vòng xoáy, một cái đầu lâu khổng lồ ẩn hiện trong mây đen, hai ngọn đèn lồng màu máu phát sáng kia chính là đôi mắt của nó.
“Ngài là ai, không đánh tiếng nào đã đến giật đồ?” Tần Hà híp híp mắt.
Không thể không nói, cái đầu lâu này thực sự rất cường hãn, ba búa này của mình chuyên khắc chế vật âm tà, vậy mà thứ này ăn ba chiêu liên tiếp vẫn có thể chống được, không hề bị tạm ngừng chút nào.
Qua ba chiêu đó, cũng chỉ cắt được một bàn tay của nó.
Có thể xưng là biến thái.
“Phàm nhân, ngươi không nên tranh đoạt với bản Thần.”
Đầu lâu khổng lồ mở miệng, giọng điệu chậm rãi bình thản, dáng vẻ rất có kiên nhẫn, nó nói tiếp: “Âm tào Địa phủ đang duy trì cân bằng một cách cực kỳ vi diệu, Ngưu Thống lĩnh mà chết, Địa phủ nhất định sẽ hỗn loạn. Hơn nữa, ngươi xem tòa thành dưới chân ngươi, nó có thể chịu đựng được trận đại chiến của ta cùng ngươi hay không.”
Tần Hà nghe vậy, khẽ nhíu mày.
Không gian Minh thổ lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, Minh thổ đã biến mất, lộ ra đường phố cùng nhà cửa, chỉ còn vòng xoáy màu đen đang xoay chuyển trên bầu trời.
Xa xa là một mảnh trống rỗng, mặt đất nổ ra một cái hố sâu to lớn, vô số đất đá bắn tung tóe lên không trung rồi lại rì rào rơi xuống, trông tựa như một trận tuyết màu đen.
Trong hố sau, một cái xẻng lớn màu đen đang tỏa ra kim quang, rực rỡ rạng ngời, tựa như thần binh.