Giá lâm, triệu đối.
Nghe thử đi, càn cỡ ngang ngược đến cỡ nào.
Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ, ngự tứ đai kim mãng, sau trận chiến đất Lỗ, Phi Ngư Vệ lại lập công mới, lĩnh hàm đô đốc, gia phong Thiếu Bảo Thái tử.
Cho dù Hoàng đế triệu kiến, thái giám truyền chỉ cũng chỉ nói là “yết kiến”.
*(Triệu đối: Vua triệu tập và ra lệnh một người đến gặp để chất vấn, yêu cầu trả lời các vấn đề.
Yết kiến: Đến thăm, gặp người có chức vụ cao hơn, vua.)*
Dùng từ “triệu đối”, rõ ràng mang theo ý tứ chất vấn, cho tự chứng minh sự trong sạch của mình.
Nói thẳng ra, chính là hưng sư vấn tội.
Hồ tộc Bắc Nguyên, nghênh ngang chạy đến nơi trung tâm Phi Ngư Vệ, nha thự Phi Ngư Vệ, chất vấn Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện.
Cái gì gọi là ngạo mạn phách lối, đây chính là ngạo mạn phách lối.
Một đám thanh niên trẻ tuổi Phi Ngư Vệ đang phòng thủ đại môn tức đến méo mũi.
Bọn họ có tư lịch thấp, tầm mắt cũng thấp, còn trẻ tuổi nóng tính, không hề biết lai lịch của cỗ kiệu nhỏ màu xanh này, cho dù có biết, cũng sẽ không bỏ qua cho đám người này phách lối như thế.
Bọn họ không nói hai lời, loang choang loang choang, lập tức hai mươi mấy thanh tú xuân đao thi nhau rút ra khỏi vỏ, trực tiếp vây đội kiệu lại.
Ngụy Nguyên Xuân dẫn đầu đứng ở phía trước, tức giận mắng to: “Các ngươi là ai, lại dám giương oai ngay trước của Phi Ngư Vệ, chán sống hả?”
“Nói nhiều!”
Người dẫn đầu đội kiệu trừng mắt, vung ngược tay lên.
Ngay sau đó, một đạo kình phong cường đại liền đánh úp về phía Ngụy Nguyên Xuân.
Ngụy Nguyên Cát giật mình sợ hãi, theo bản năng hắn muốn tránh né, nhưng mà đã không kịp.
Vừa đảo mắt một cái hắn đã bay ngược ra ngoài, nặng nề đập vào bờ tường cách đó xa xa, “Phụt” một tiếng phun ra một búng máu.
Cả đám Phi Ngư Vệ trẻ tuổi lập tức sắc mặt đại biến.
Người này, quá mạnh!
Mặc dù Ngụy Nguyên Xuân không mạnh bằng Ngụy Vũ cùng Ngụy Nguyên Cát, nhưng cũng là bách phu trưởng có hơn hai mươi năm nội kình.
Vậy mà ở trước mặt người này lại không có chút năng lực phản kháng nào.
Người này vừa vung tay lên một cái, kình phong đã quét bay Ngụy Nguyên Xuân ra ngoài.
Nội kình y ít nhất vượt qua Ngụy Nguyên Xuân hai mươi năm, không có hạn mức cao nhất.
Loại người đạt đến trình độ này, nếu ở trong Phi Ngư Vệ thì chí ít cũng là Thần bộ cấp bậc cao tầng, mà ở trong đội kiệu này, y cũng chỉ là một tên tùy tùng.
“Ngoại trừ Thẩm Luyện, trong Phi Ngư Vệ không có kẻ nào có tư cách nói chuyện với tiên nhân nhà ta, nhanh chóng cho gọi Thẩm Luyện, bằng không đừng trách ta không khách khí.” Tên tùy tùng kia mang vẻ mặt lạnh lùng nói, đây là một nam tử trung niên mày rậm mắt to, thân hình to cao vạm vỡ, khí tức hung hãn.
“Làm càn!”
Đúng lúc này, một tiếng hét to từ trong đại môn truyền ra.
Một đám người xông ra đại môn, người cầm đầu bước chân nhanh nhẹn, phong thần như ngọc.
Chính là Ngụy Vũ.
Hiện tại cả ngày Ngụy Vũ đều co rúc trong Phi Ngư Vệ, không dám đi đâu, mỗi ngày đều rảnh rỗi đến nhức cả trứng.
Không có cách, vô duyên vô cớ gánh một mớ chuyện mất mặt oan uổng. Mỗi một giai tầng trong Kinh thành đều có người căm thù hắn.
Cho nên ngoài cửa vừa có gió thổi cỏ lay, hắn là người đầu tiên dẫn người xông ra.
Bên cạnh Ngụy Vũ, Ngụy Nguyên Cát cũng có mặt, hắn trông thấy Ngụy Nguyên Xuân dán vào chân tường thổ huyết thì sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên kiểm tra thương thế, sau đó nói với Ngụy Vũ: “Vũ ca, cái tên khốn kiếp kia ra tay rất độc ác.”
“Ngươi tự tìm cái chết!”
Ngụy Vũ nghe vậy, không nói hai lời liền dùng bộ pháp chim sẻ xông lên, đập mạnh một quyền về phía nam tử cường tráng.
Mấy ngày qua trong lòng hắn đang bị đè nén mà không có chỗ phát tiết đấy.
Cộng thêm việc Ngụy Nguyên Xuân chính là đường đệ của hắn, cho nên hắn lập tức như là tia lửa bắn vào dầu, lập tức bùng nổ.
Man ngưu kình!
Kình khí trong cơ thể Ngụy Vũ rung động ầm ầm, phát ra tiếng trâu rừng gầm rú.
Vô số kình khí tràn ra ngoài, thổi y phục hắn bay phấp phới.
Thực lực nội kình đỉnh phong hoàn toàn không pha lẫn nước.
Ánh mắt nam tử cường tráng lập tức ngưng lại, người trong nghề vừa ra tay đã biết hay dở như thế nào.
Chỉ thấy một tay y nhanh chóng kết ấn, huyễn hóa ra một hư ảnh trăng tàn, mạnh mẽ đối chọi với một quyền kia của Ngụy Vũ.
“Oanh!”
Một tiếng nổ vang.
Ngụy Vũ bị lực phản chấn cực lớn đánh lui về phía sau, bạch bạch bạch lui sáu, bảy bước liên tiếp.
Có điều nam tử cường tráng kia cũng không khá hơn chút nào, cũng phải lui về phía sau năm, sáu bước.
Hai bên thực lực tương đương không phân ra cao thấp, trong lòng cả hai đều âm thầm giật mình.
Ngụy Vũ không thể tin được, thế mà đối phương lại chọi cứng mà đỡ được một chưởng với nội kình đỉnh phong cộng thêm man ngưu kình của mình, hơn nữa còn ổn định lại thân hình trước cả mình.
Nam tử cường tráng thì rất bất ngờ với sự cường hãn của Ngụy Vũ, sức mạnh cùng bộ pháp tuyệt đối là một khẩu pháo nhỏ!
Thực lực đạt chuẩn!
“Ngươi là ai?” Nam tử cường tráng hỏi.
Ngụy Vũ hơi ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thiêu thi đường Ngụy Vũ!!”
“Ngươi chính là Ngụy Vũ?”
Nam tử cường tráng hơi sửng sốt một chút, sau đó nở một nụ cười âm lãnh: “Tốt tốt tốt, đi mòn giày sắt tìm không thấy, tự dưng chui tới cửa, Ngụy Vũ đúng không, đang tìm ngươi đấy!”