Nhưng mà kết quả lại khiến cho Tần Hà thất vọng.
Rối bóng biểu diễn, Tần Hà lại một lần nữa nhìn thấy chiếc khăn tay mặt quỷ kia, vẫn như cũ là xuất hiện vào khoảnh khắc sống cuối cùng của người chết.
Xảy ra cực kỳ đột ngột, kiểu chết y hệt Mã Đồ Tử.
Nói một cách khác, chiếc khăn tay kia và người chết lúc còn sống không có sự giao thoa nào, mục đích xuất hiện chỉ là để lột đi ra mặt.
Nếu như nhất định phải nói ra sự khác biệt, đó là cái đầu quỷ mọc răng nanh trên chiếc khăn tay kia, càng ngày càng sinh động như thật.
Dưới bóng đêm, kinh thành sát cơ tứ phía, yêu ma quỷ quái không thể diễn tả chọn người để ăn.
Nếu như nói, cống thoát nước là lương tâm của một thành thị, vậy thì ở cái thời đại không có cống thoát nước này, phòng thiêu thi chính là lương tâm của thành thị.
Rất hiển nhiên, Phi Ngư Vệ đã chú ý đến sự kiện linh dị đang càng ngày càng nghiêm trọng này, nhưng bọn họ không có năng lực giải quyết.
Đây đại khái cũng chính là điểm đặc thù nhất của thời buổi loạn thế, thấy được vấn đề, nhưng lại không có năng lực giải quyết vấn đề.
Không có bất kỳ manh mối gì, Tần Hà cũng lười đi bận tâm, tiếp tục lấy thi thể đốt.
Sau đó lại đốt đi hai bộ thi thể.
Một ngày làm việc coi như hoàn thành, số lượng thi thể còn tồn lại ở thiêu thi đường cũng đã giảm đi hơn phân nửa, đã không cần dùng đến những thợ thiêu thi như đám Tần Hà nữa.
Ăn qua một bữa bánh bao cuối cùng, vẫn là Thường Ôn Thường Bách Hộ đến đón người, đưa người ra chiếu ngục.
Ban thưởng cái gì thì thiêu thi đường không nói, đám thợ thiêu thi cũng chẳng dám hỏi.
Tự mình cất vào trong túi mấy chục cái bánh bao thịt, coi như là đã nhận qua phần thưởng.
Tần Hà không quan tâm lắm, ngoại trừ cho tấm bùa trấn thi hoặc là cho chút bạc, hắn cũng không nghĩ ra thiêu thi đường còn có thể cho cái gì khác.
Nam nhân, phải có cốt khí.
Ngươi không há mồm, ta kiên quyết không cần.
Chính là kiêu ngạo như thế.
Thường Ôn đưa mấy người ra khỏi chiếu ngục, cuối cùng nói một câu: “Nếu như có khen thưởng thì hai ngày nữa sẽ được đưa đến, trở về đi.”
Nói xong liền quay người vào trong.
Ân, nói chung là cho một hy vọng.
So với đám người ở thiêu thi đường kia, miễn cưỡng được tính là “người tốt”, không coi đám thợ thiêu thi như giấy chùi đít.
Đương nhiên đám thợ thiêu thi không có ai coi là thật, sau khi tạm biệt lẫn nhau liền tự tách ta mà rời đi.
Ai cũng không biết mình có thể sống đến ngày mai không, cho nên cũng không có hứng thú mà hẹn ngày tụ tập lại gì gì đó.
Bên ngoài, mặt trời vẫn chói chang, nhìn sắc trời một chút, đã là buổi trưa.
Tiết thu dần dần đậm hơn, một cơn gió thổi qua khiến cả người nổi một tầng da gà.
Tần Hà nhớ đến hai bộ quần áo mình đặt may kia, thế là đi đến tiệm may trước, lấy quần áo rồi lại đi hỗn đường.
Tắm rửa toàn thân một phen, chỉnh lý bản thân gọn gàng sạch sẽ, mới đi dạo trong thành.
Trước đó lại ngủ thêm hơn hai canh giờ, tinh thần gần như đã khôi phục hoàn toàn.
Đầu đường cuối ngõ, chủ đề nóng đang là việc chư quân Đông Lâm đánh phá ngũ hổ Yêm đảng, ở vài góc rẽ còn có thể trông thấy một vài báo chữ nhỏ, tất cả đó để là dư luận, vừa mới dán lên đã bị dân chúng cùng nhau tranh đoạt.
Ở thời đại này, giấy chính là thứ tốt, dán lên cửa sổ còn có thể chắn gió.
Tần Hà cũng chạy đến đoạt lấy một tấm, chỉ thấy trên cùng viết bốn chữ lớn: Thảo Yêm hịch văn.
Nội dung: Từ Vũ Tống đến nay, Yêm hoạn gây hoạ cho đất nước, đến Triều ta thì bệnh đã tích tụ từ lâu, nay Địch Lỗ hung hăng ngang ngược, giặc cướp, lưu dân khắp nơi, triều đình rung chuyển, tất cả là do hoạn quan gây loạn, chướng khí mù mịt. Người hoạn, gốc rễ tàn phế, người tàn phế, ý chí cũng là tàn phế, thăm dò quân vua, ngang ngược tham quyền, chính là dẫn đầu tai hại của triều ta....
Gần ngàn chữ lưu loát, xem như đã phê phán thái giám đến tan tác tơi bời.
Bút pháp xuân thu trong đó, vu oan đổ tội, khiến Tần Hà xem mà trợn mắt há mồm.
Đám dân đen không hiểu, nhưng chỉ nói đến tính mục đích, thì đã đủ rồi.
Lại nhìn xuống lạc khoản: Phục xã.
Lập tức Tần Hà thấy hết sức chán ghét.
Nói đến Đảng Đông Lâm, võ mồm về võ mồm, một đám thanh lưu ít nhiều vẫn phải giữ mặt mũi.
Còn cái bọn Phục xã này, đó là ngay cả mặt mũi cũng hoàn toàn không cần.
Nói như thế nào đây, Đông Lâm cũng chia ra phái cấp tiến cùng phái bảo thủ.
Cái Phục xã này chính là do một đám người của phái cấp tiến tạo ra, không có việc gì liền mở hội nghị chỉ điểm giang sơn, một đám bình xịt + anh hùng bàn phím, hội nghị đặt ở Hương Sơn Viện.
Hương Sơn Viện là nơi nào?
Động tiêu tiền nổi danh ở kinh thành, Ji Viện.
Một đám văn nhân cả ngày không có chuyện gì làm, mỗi ngày chạy đi Ji Viện bàn luận viển vông, nịnh bợ thổi phồng người người đều là Chu công tại thế, nghiến răng nghiến lợi hận chính mình không được ở vị trí cao, xong xuôi lại đem oán giận tràn đầy trút xuống bụng nữ nhân.
Ài, đó chính là Phục xã.
Tần Hà vò a nặn a rồi vội vàng đem tờ giấy này ném đi, chỉ sợ lây nhiễm bệnh hoa liễu, những chữ kia nhìn thế nào đều thấy nó dính lên hương son hương phấn.
Nhưng mà, thấy Phục xã Đông Lâm điên cuồng ngang ngược như vậy, báo chữ nhỏ đã sắp dán lên trán Nguỵ Vương Cửu Thiên Tuế rồi, xem ra đảng Đông Lâm thời đại này mạnh hơn không ít so với ở thời không mình đến kia, ít nhất không bị Yêm Đảng đè xuống đất mà đánh, nắm được cơ hội còn dám cắn lên thân Yêm Đảng.
Nghĩ về Đại Vận Hà rộng lớn như một con sông kia, tựa hồ cũng có có thể hiểu được, Đảng Đông Lâm là phú thương, người phát ngôn của đại địa chủ trên triều đình, Vận Hà rộng lớn chỉ sẽ giúp cho bọn họ càng thêm giàu có, cường thịnh khắp nơi.
Thế lực Đông Lâm mạnh hơn, cũng là chuyện đương nhiên.
Đi dạo không có mục đích một hồi, Tần Hà ra khỏi kinh thành, đi đến tiệm rèn.
Thiết Tam Thất đã đánh xong cái xẻng, toàn thân xẻng dài sáu thước đều làm từ thép, màu đen thui, ánh mặt trời chiếu vào cũng không hề có phản quang, cái xẻng vô cùng rắn chắc, lưỡi rộng bờ sắc, trọng lượng và phân bổ trọng lượng cực kỳ tuyệt diệu.
Mặc dù chỉ đơn giản là một cái xẻng, nhưng hoàn toàn có thể thấy được bản lĩnh của một người thợ rèn có tay nghề lâu năm.
Phí chế tạo không rẻ, nửa lượng bạc, vác xẻng sắt đi trở về, cảm giác như là sức mạnh đều được tăng thêm mấy phần.
Cái thứ này đã dính quá nhiều mạng người, cho dù có vào lò rèn lại, sát khí vẫn như cũ khó tiêu trừ.
Đi đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mõ gõ vang, rồi nghe thấy một giọng hát:
“Càn quét tàn Hồ lập Đế kỳ, long tường phượng múa thế hùng vĩ. Trái vòng một vùng biển cả, phải quây vạn dãy Thái Hành Sơn. Thương kích cửu biên hùng đoạn ải, áo mũ vạn quốc ngưỡng thuỳ y. Thái bình người vui hoa đua nở, quê hương vĩnh viễn chung nhật huy.”
(Thuỳ y: chỉ sự ca ngợi đối với việc Hoàng đế cai trị bằng cách không hành động.
Nhật huy: ánh sáng mặt trời chói lọi.)
Tần Hà dừng bước, theo tiếng ca nhìn lại, trông thấy một rạp tối ở góc phố, quây ba mặt xung quanh, bên trong treo tấm vải vàng, sau vải đốt đèn, một ông lão hơn bảy mươi tuổi đang điều khiển rối bóng, nâng rối biểu diễn.
Hiển nhiên là một gánh kịch chiếu bóng.
Tần Hà hứng thú, kịch chiếu bóng dân gian hắn chưa từng tiếp xúc, đời sau giải trí đa dạng, kịch chiếu bóng đã sớm bị mai một, biết thế giới này có, nhưng không ngờ tới hôm nay đến nơi đây lại có thể tận mắt nhìn thấy cái nghệ thuật này.
Kịch chiếu bóng, là nghệ thuật biểu diễn đường phố điển hình, rối bóng mỏng manh, đạo cụ đơn giản, gọi một cách thông tục là “một vai gánh”, đặc sắc hay không thì phụ thuộc hoàn toàn vào hai tay hai chân cùng một cái miệng.
Rất rõ ràng ông lão là một cao nhân trong nghề, ba thước lụa thô làm sân khấu, toàn bằng mười ngón tạo nên khôi hài.
Một giọng nói mọi chuyện thiên cổ, hai tay đối múa trăm vạn binh.
Biểu diễn là tuồng kịch «Nhạc vũ đảo hoàng long» được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, kể chuyện, ca diễn, nghe hát đều thích vở này, bởi vì nổi tiếng, dân chúng thích nghe.
Cách màn trần thuật chuyện thiên cổ, dưới đèn vung vẩy tiếng trống nhạc, tấu lên điệu buồn vui ly hợp, diễn xuất những ác cùng gian của các triều đại.
Rối bóng mỏng manh ở dưới tay ông lão như được trao cho linh hồn, như thật như ảo.
Tần Hà xem đến mê mẩn, đợi kịch chiếu bóng hát xong, mặt trời đã lặn về tây.
Một thiếu niên bên cạnh ông lão nâng khay mời thưởng, nhưng thế đạo gian khổ, đám quần chúng lại xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, trong khay chỉ có ba, năm đồng tiền rơi xuống.
Ông lão cùng thiếu niên cũng không giận, chắp tay tiễn khách, nói sắc trời giờ đã tối, ngày mai lại tới.
Vừa mới quay người, lại nghe “Đương” một tiếng, một thỏi bạc rơi vào trong khay.
Ông lão sững sờ, thiếu niên mừng rỡ.
Quay đầu nhìn lại, trong màn không có một ai, không rõ bạc này là người nơi nào khen thưởng.