"Dẫn người của ngươi rút lui, đợi Địch Vương ta nhập quan lập triều, ta lấy tình nghĩa đã từng là huynh đệ cam đoan với ngươi, nhất định cho bọn họ một phần tiền đồ; tranh giành đại thế thiên hạ, ngươi ta tất cả đều như con sâu con kiến, sớm kết thúc thôi." A Kỳ Na tiếp tục khuyên.
"Từ khi Phi Ngư Vệ thành lập, trảm yêu trừ ma, chống địch trấn thủ biên cương, ba trăm năm quốc ân vô bờ, tử đệ Phi Ngư ta sinh là người Phi Ngư, chết là quỷ Phi Ngư. A Kỳ Na, trận quyết đấu tối nay quyết định khí vận thiên hạ thuộc về ai, ngươi ta đều không cần nhiều lời."
"Phi Ngư Vệ, chiến thủ không lùi!" Thẩm Luyện quát lạnh, từng chữ âm vang.
"Chiến thủ không lùi!"
"Chiến thủ không lùi!"
". . ."
Đám người Phi Ngư nghe lệnh, lớn tiếng hô to, trong lúc nhất thời thanh thế vậy mà lại ép ngược lại.
"Thẩm Luyện, biết rõ nhất định thất bại, ngươi cần gì như thế chứ?" A Kỳ Na cau mày nói.
"Kiệt kiệt kiệt, chiến thủ không lùi?"
Ngay vào lúc này, ác linh tàu biển cười lạnh một tiếng, không chút do dự vươn ra quỷ trảo, lập tức tóm lấy một tên Bách hộ Phi Ngư Vệ ném vào trong miệng quỷ, tức thì tiếng nhai nghiền bể nát "Cót két cót két" vang lên, giống như là một miếng ăn cỏn con.
Máu tươi văng tung tóe, tên Bách hộ kia thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng hét thảm.
"Hô ~"
Cá ngát yêu học theo, miệng khổng lồ cũng hút một cái, nuốt bốn năm tên thái giám tóc trắng vào trong bụng, còn liếm liếm miệng, khen: "Ngon, đúng là món ngon ~"
Quỷ thi tướng quân ném nhẹ trường thương một cái, xâu sáu bảy tên Phi Ngư Vệ thành một chuỗi.
Trường thương tỏa ra thi khí, thời gian không quá mấy hơi thở, đã hút bọn họ thành da bọc xương.
"Yêu nghiệt, ngươi dám!"
Đồ Bách Thú thấy vậy, tức sùi bọt mép, những tử đệ Phi Ngư này, có không ít người hắn đã xem từ nhỏ tới lớn.
Trong giây lát, sát khí quanh thân hắn hình thành một khí tràng cường đại, phóng về phía quỷ thi tướng quân.
Sát khí trấn thi, có tác dụng khắc địch, quỷ thi tướng quân nhất thời có chút tay chân luống cuống.
Nhưng mà cho dù hắn tức giận, cũng là song quyền khó địch được bốn tay.
Yêu ma tề tụ, căn bản không phải là Phi Ngư Vệ với lác đác hai ba danh cường giả có thể ngăn cản, cũng hoàn toàn không cần chiến đấu ra dáng gì, Phi Ngư Vệ rất nhanh đã bị buộc phải liên tục lui về phía sau, toàn diện thất thủ.
Thời gian không qua bao lâu, Thẩm Luyện bị một đạo quỷ khí đánh trúng ngực, hộc máu nhanh chóng lui lại, Đồ Bách Thú bị trường mâu quỷ thi tướng quân đập trúng, xương cốt toàn thân bị gãy một đám.
Bên phía thái giám Long vệ cũng không khác gì, bọn họ rời đi Hoàng cung thì ngay cả một phần mười thực lực cũng không có, chỉ qua một thời gian ngắn đã hao tổn hơn nửa, còn bị cắt đứt đường lui về Hoàng thành, chỉ có thể tụ lại cùng nhau giãy giụa.
Cũng may lũ yêu ma đều là lòng mang quỷ thai nên cũng không đuổi giết quá mức.
Suy cho cùng cuộc thịnh yến này kẻ nào ăn nhiều kẻ nào ăn ít còn phải dựa vào tranh đoạt, không có kẻ nào sẽ ngu ngốc hao phí hết thực lực của mình để đối phó Phi Ngư Vệ.
Ba tên cự ma thoát khỏi Phi Ngư Vệ dây dưa, rất nhanh đã cắm đầy cọc trận vòng quanh bên ngoài Hoàng thành, mắt thấy sắp khép lại.
Nhưng mà ngay vào lúc này, không có dấu hiệu nào báo trước, dị biến phát sinh.
Từng cây cọc trận tràn ngập ánh sáng rực rỡ kia, đột nhiên một cây lại tiếp một cây bị nổ tung, có một bóng đen phóng qua giữa các cọc trận đó, tốc độ cực nhanh.
Nếu như nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, bóng đen kia là một thanh binh khí màu đen, nơi tay cầm còn chạm trổ đường vân thú thao thiết.
"Đây là cái gì?"
Binh khí màu đen lượn quanh Hoàng thành nửa vòng, phóng tới trước mặt quỷ thi tướng quân, gợi lên hứng thú của nó.
Nó gầm lên một tiếng, quỷ khí bộc phát, trường thương đâm ra nhanh như tia chớp, nghênh đón vật phóng tới.
Nhưng mà một thương này lại giống như đâm vào không khí.
Vật tới chợt lóe lên, quỷ thi tướng quân chỉ cảm thấy trường thương hơi hơi trầm xuống một chút, sát sau đó liền nhẹ bẫng.
Nhưng mà ngay sau đó, quỷ thi tướng quân lại kinh hãi biến sắc.
Thương của nó không phải nhẹ bẫng, mà là đã gãy thành hai khúc, đầu thương "choang" một tiếng rơi trên mặt đất.
"Đây... Làm sao có thể?!"
Quỷ thi tướng quân khó có thể tin tưởng, trường thương của nó, dùng xương cột sống của cổ cương cửu phẩm tế luyện mà thành, thắng được cả binh khí cứng rắn nhất.
Lại bị vật tới màu đen này gần như là cắt đứt chẳng tốn hơi sức nào.
Theo bản năng, giờ khắc này trong lòng nó dâng lên một vạch may mắn, may mới vừa rồi chỉ là ra thương, không có động thân đi ngăn cản.
Nếu không giờ phút này cùng trường thương biến thành hai khúc, tất nhiên còn có bản thân mình.
Một màn này đồng thời cũng bị rất nhiều yêu ma chộp được, tất cả đều là trái tim hơi nhảy lên.
Không thích hợp, có cường giả!
Có phải cao thủ hay không, chỉ cần ra tay là sẽ biết.
Ngay vào lúc bày, một tiếng quát lạnh tức giận vang lên: "Không chào hỏi tiếng nào đã gây chuyện trên địa bàn lão tử, tên nào cũng đều sống cả mấy trăm năm, có phải là không có ai dạy các ngươi khuôn phép hay không?"