Thời gian không sai biệt lắm, một nơi cách hơn một trăm dặm về phía bắc.
Một tên hán tử đầu quấn khăn vấn đầu mắt to mày rậm đang dẫn hai tên thủ hạ chống khêu đèn đi một cách vội vàng, sau lưng còn đánh một chiếc xe bò.
Trên xe bò nằm một tên thanh niên Phi Ngư phong thần như ngọc, mày kiếm nhập tấn.
Trên eo ba người đeo loan đao, ánh mắt hung ác, vừa nhìn liền biết không phải nhân vật dễ chọc.
Thanh niên Phi Ngư, xe bò, hán tử loan đao.
Đây hiển nhiên là nhóm Ngụy Vũ và con bê.
Mà hán tử loan đao, chính là tá lĩnh, người duy nhất còn sống của tiểu đội Ba nha lạt ẩn núp trong Kinh thành, Cam Đồ Cát.
Nếu như nhìn kỹ liền có thể phát hiện, lúc này trên đầu Ngụy Vũ cùng con bê đã bị dán lên một tấm phù màu đen, phía trên có ngân quang đang lưu động.
Trước khi A Kỳ Na phát động trận pháp vây khốn Tần Hà, Ngụy Vũ đã bị gân rời xương lệch đánh ngất xỉu, con bê thì là do chênh lệch thực lực quá lớn, chỉ chống được hai chiêu đã bị dán phù.
Phù này tên là "Phù Thuận hợp", có thể thu hút tâm hồn, khiến kẻ trúng phù mất đi linh trí, như chết lặng thi hành mệnh lệnh.
"Tá lĩnh đại nhân, chúng ta trở về Liêu Đông sao?" Ngay vào lúc này, một tên thủ hạ không nhịn được mà hỏi Cam Đồ Cát.
Chuyến này Cam Đồ Cát chỉ là phân phó bọn họ đi theo, dọc đường đi không nói một lời, mắt thấy sắp tới đêm khuya, Cam Đồ Cát cũng không có ý định dừng chân, cho nên không nhịn được đặt câu hỏi.
"Không nên hỏi đừng hỏi." Cam Đồ Cát quay đầu, ánh mắt âm lãnh liếc qua tên thủ hạ kia một cái, tên thủ hạ kia cảm thấy trái tim chợt lạnh lẽo, vội vàng cúi đầu xuống.
Cam Đồ Cát quay đầu lại, qua một lát, hắn ta vẫn giải thích một câu: "A Kỳ Na đại nhân ra lệnh cho chúng ta một đường hướng bắc, đến khi trời sáng, ngài ấy sẽ ra mệnh lệnh mới, nếu như..."
Lời đến cuối cùng, Cam Đồ Cát lại dừng lại, trong lòng âm thầm nói hết câu cuối: "Nếu như có."
Câu nói chưa xong này khiến trong lòng Cam Đồ Cát có chút bất an.
Hắn ta hiểu A Kỳ Na rất rõ, trước khi trở thành phụ tá đắc lực của An Ba Cốc, hắn ta chính là thân binh của A Kỳ Na, cũng là tâm phúc của A Kỳ Na.
Nếu như không phải là vì thực lực của hắn ta không bằng An Ba Cốc, tiểu đội Ba nha lạt đã sớm nên do hắn ta thống lĩnh rồi.
Cam Đồ Cát chưa từng thấy A Kỳ Na "khoan hồng độ lượng" như vậy.
Một năm qua đội ngũ mật thám ở Man kinh, không làm thành công việc gì không nói, còn tổn thất một nhóm lớn tinh nhuệ, thương gân động cốt.
Dựa theo sự thiết diện vô tư của A Kỳ Na trước kia, tác phong sát phạt quyết liệt, cho dù ngươi là tâm phúc, giờ phút này cũng đã đày đi chiến trường xem như tử sĩ đến khi chết trận mới thôi, hoặc là xử tử tại chỗ.
Phải biết, Địch quốc tại Man kinh đã chết mất một chuỗi cao thủ, ngay cả Vũ Anh Quận vương A Kỳ Ca cũng chết một cách không rõ ràng, đã là thương tổn tới căn nguyên quốc gia, Địch Vương vì thế đã nổi trận lôi đình.
Nhưng mà chuyến này A Kỳ Na xuôi nam, lại không trách phạt bất kỳ ai, ngay cả ngữ khí cũng là ôn hòa trước nay chưa từng thấy, giống như là đổi một người khác vậy. Bản thân hắn ta không bị trách phạt, Liễu Trường An cũng là một câu lập công chuộc tội lướt qua.
Nếu đặt ở trước đây, A Kỳ Na dù là nói chuyện bình thường, giọng nói cũng mang theo rét lạnh.
Sự thay đổi của A Kỳ Na khiến Cam Đồ Cát có dự cảm xấu.
A Kỳ Na kiến lập Ám ảnh Bát bộ, làm cho các phe trong nội bộ Địch quốc kiêng kỵ, Vũ Anh Quận vương A Kỳ Ca chết một cách không rõ ràng khiến A Kỳ Na gặp phải áp lực cực lớn.
Chuyến này A Kỳ Na đột nhiên xuôi nam, giống như là có chuyện gì.
Lời nói căn dặn của A Kỳ Na trước đó, càng làm cho trong lòng hắn ta lo lắng bất an.
Cái gì gọi là "nếu như có"?
Chẳng lẽ sẽ còn "không có"?
A Kỳ Na chính là cao thủ ngoại kình lục phẩm, cường giả đệ nhất nhân tộc Bắc Nguyên.
Yêu ma tề tụ, Thanh Ngưu Đại Tiên bị vây khốn trong thiên lao, cục diện hoàn toàn là chiếm lợi thế chắc thắng, muốn thua cũng khó.
Theo bản năng, Cam Đồ Cát liếc nhìn mặt trăng tròn vẫn đỏ thẫm trên bầu trời, trong lòng an tâm hơn một chút.
Ánh trăng vẫn đỏ thẫm, liền đại biểu cho việc đồ long vẫn còn tiếp tục, hết thảy vẫn còn ổn thỏa.
Trước đó còn thấy được ở phương hướng Man kinh có vẫn thạch kéo theo khói đen nồng nặc rơi xuống đất.
Đồ long ngay tại tối nay, không có vấn đề.
"Hẳn là suy nghĩ nhiều rồi." Cam Đồ Cát khẽ thở phào một hơi.
Nhưng mà còn không chờ hắn thở phào xong một hơi này, bốn phương xung quanh đột nhiên trở nên sáng lên, nơi hoang dã bị ánh trăng nhuộm đỏ đang nhanh chóng trở nên sáng tỏ rõ ràng.
Trái tim Cam Đồ Cát hơi nhảy lên, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy ánh trăng vốn là đỏ thẫm như máu, lúc này đang nhanh chóng trở nên sáng tỏ, ánh sáng màu bạc vung xuống, khắp nơi nhất thời giống như trùm lên một lớp lụa mỏng.
Sát sau đó, lại truyền tới tiếng hô sợ hãi của hai tên thủ hạ: "Phù... Phù phù bốc cháy rồi ~"
"Tá lĩnh đại nhân, phù bốc cháy rồi."
Cam Đồ Cát vội vàng xoay người, lập tức thấy được tấm phù dán trên đầu Ngụy Vũ cùng con bê đã dấy lên ngọn lửa màu xanh.
Thời gian không quá mấy hơi thở, đã đốt sạch sẽ, ngay cả tro bụi cũng không để lại.
Cam Đồ Cát cảm thấy trong đầu mình lướt qua một tia lạnh lẽo.
"Tá lĩnh đại nhân, cái này cái này... Làm thế nào?" Hai tên thủ hạ cũng rất sợ hãi, người nằm trên xe bò kia, chính là cường giả ngoại kình đấy.
Nếu hắn ta bật dậy, tất cả cũng đừng hòng sống nữa.
Khác biệt là, Cam Đồ Cát không hề sợ hãi điều này.
Cường giả ngoại kình có mạnh hơn nữa thì giờ phút này vẫn còn chưa tỉnh, tiến lên cho một đao là có thể khiến hắn ta toi mạng.
Hắn ta chính là đang lo lắng cho A Kỳ Na.
Bởi vì lúc trước khi tách ra, A Kỳ Na còn dặn dò thêm một câu: "Nếu như trên đường phù bốc cháy, các ngươi hãy bỏ lại xe bò trở về Liêu Đông, đừng nhập quan nữa."
Lúc Cam Đồ Cát mới vừa nghe thì còn đang đắm chìm trong niềm vui vẻ khi đại sự hoàn thành, chỉ cảm thấy có hơi kỳ lạ, cũng không suy nghĩ nhiều.
Sau khi bình tĩnh lại, trên đường đi tới càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Lại trải qua lần này, hắn ta đã hiểu ra.
Lời nói của A Kỳ Na, rõ ràng là lời trăng trối!