Chương 529 - Lưu Tông Mẫn
Chương 529 - Lưu Tông MẫnChương 529 - Lưu Tông Mẫn
Kho bạc Kinh thành.
Đây là nhà kho nằm ở bên sườn đông Hoàng cung, thuộc nha thự Hộ bộ, do Kinh doanh phụ trách canh giữ.
Nơi này phụ trách thu nạp bạc thuế từ các địa phương đưa tới.
Chỉ một tháng trước, kho vẫn còn trống rỗng, chuột chạy khắp nơi.
Nguyên nhân rất đơn giản, quốc khố Đại Lê thâm hụt đã trải qua ba triều.
Không quan tâm là bạc hay lương thực được bắc vận đến Kinh thành, căn bản không có cơ hội nhập kho, mà trực tiếp đưa lên bờ dọc theo Vận Hà đưa đến tiền tuyến, hoặc là đi qua Kinh thành không dừng lại, trực tiếp đưa cho biên quan.
Chỉ khi nào triều đình có "dư thừa" thuế ruộng, thì mới có thể nhập kho.
Đây chính là ẩn dụ chuột chạy trong quốc khố - thiếu hụt tài chính, nhập không đủ xuất.
Vậy mà kho bạc lúc này.
Khi tia nắng đầu tiên của sớm mai xuyên qua khe hở trên mái kho chiếu xuống, lại lập tức phản xạ ra ánh sáng vàng óng.
Toàn bộ kho bạc đều nhiễm lên một tâng màu vàng kim.
Tập trung nhìn kỹ, trên mặt đất chất thành từng đống từng đống lớn, màu trắng bóng là bạc, màu vàng óng là vàng, tất cả đều không chứa trong rương mà chất bừa trên mặt đất, trong đó còn xen lẫn vô số trân bảo, ngọc trai, san hô, ngọc thạch,... Cái gì cân có đều có.
Chỗ chất cao nhất có chiều cao hơn cả thân người, rực rỡ tráng lệ.
Chính giữa kho bạc là một chiếc giường lớn được chất thành từ vàng thỏi.
Mỗi thỏi vàng đều được chọn lựa tỉ mỉ, xếp chồng cực kỳ vuông vức, cao chừng hơn nửa người.
Lúc này đang có một tráng hán râu quai nón đang ôm vò rượu nằm trên đó, tiếng ngáy như sấm rền, bên cạnh là một thanh đại đao đầu quỷ mịt mờ tỏa ra tà khí.
Một vệt nắng chiếu xuống một góc giường lớn.
Đúng lúc này, vò rượu trượt xuống khỏi cánh tay tráng hắn, làm cho gã bừng tỉnh.
Mí mắt tráng hán chậm rãi mở ra, đó lại là một đôi mắt vấn vít hắc khí, cực kỳ khiếp người.
Người này, chính là đại tướng Sấm quân, Nhữ Hầu, Lưu Tông Mẫn.
"Người đâu." Tráng hán đứng dậy, duỗi thân một cái, nhất thời xương cốt toàn thân kêu vang đôm đốp.
"Đại tướng quân!"
Cửa lớn kho bạc mở ra, một tên trung niên ăn mặc theo kiểu văn sĩ sải bước tiến vào, theo sát đằng sau y là mấy chiếc xe đẩy chất đầy vàng bạc châu báu.
Binh sĩ đẩy xe đổ vàng bạc châu báu trên xe xuống một cách hết sức thuần thục, tiếp đó lại vội vàng đẩy xe rời đi. Cẩn thận quan sát có thể thấy phía trên vàng bạc châu báu có nhiều vết đỏ thẫm, gió lạnh cuốn qua mang theo mùi hơi tanh, lập tức tràn ngập cả kho bạc.
"Có bao nhiêu?" Lưu Tông Mẫn nhìn lướt qua số vàng bạc vừa được mang vào rồi nhìn về phía văn sĩ trung niên.
Trên mặt văn sĩ trung niên đều là vẻ lấy lòng, cười nói: "Bẩm đại tướng quân, cộng thêm chỗ này, tổng cộng là bảy ngàn chín trăm sáu mươi vạn lượng.
"Sắp được tám vạn rồi?" Lưu Tông Mẫn xoa xoa hai tay, ngừng một chút lại hỏi: "Sau ngàn vạn là số gì?"
"Đại tướng quân, sau ngàn vạn, hẳn là ức." Văn sĩ trung niên cười nói.
"ức?"
Lưu Tông Mẫn tỉ mỉ cân lường cái từ này một chút, liếm liếm đầu lưỡi, trong mắt lóe lên một vệt tham lam cực độ, nói: "Trước kia, đã từng xuất hiện người nào có gia tài một ức chưa?"
"Tuyệt đối chưa có."
Văn sĩ trung niên lắc đầu, trong ngữ điệu ẩn chứa một tia xúi giục, nói: "Đại tướng quân, nếu như ngài có gia tài một ức, vậy thì từ xưa đến nay tuyệt đối không có ai có thể vượt qua ngài."
Ha ha ha ha ~ `
Khuôn mặt Lưu Tông Mẫn lộ rõ vẻ hưng phấn, nói: "Nhớ trước đây Lưu Tông Mẫn ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nơi nơi chốn chốn phải xem sắc mặt lão tài đại chủ, không thể tưởng tượng được, Lưu Tông Mãn ta hôm nay lại có tiền tài dùng mãi không hết, tốt tốt tốt!"
"Một ức đúng không, vậy thì mau kiếm một ức đi, Lưu Tông Mẫn ta, nhất định phải trở thành người giàu có nhất!"
"Nhưng mà đại tướng quân, quan viên, vương gia trong thành gần như đều đã quyên hết rồi, nếu muốn lấy hai ngàn vạn lượng còn lại từ trên thân bọn họ, e là hơi khó." Sắc mặt văn sĩ trung niên bối rối.
"Hử?"
Lưu Tông Mãn lập tức sâm mặt lại, tức giận nói: "Vậy thì nghĩ biện pháp đi."
Trong mắt trung niên văn sĩ lóe lên một vệt ánh sáng, nói: 'Bẩm đại tướng quân, biện pháp thì có đấy, Kinh thành còn có không ít thương nhân phú hộ, bọn họ vẫn còn chưa quyên đâu, chỉ là..."
Nói đến cuối cùng, y lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Chỉ là cái gì?" Lưu Tông Mẫn trừng mắt.
Văn sĩ trung niên vội rụt cổ lại, không còn dám thừa nước đục thả câu, nói: "Chính là thừa tướng không cho...'
"Lý Nham? Hừ!"
Lưu Tông Mẫn lập tức nổi giận, một cước đá sập giường hoàng kim, lạnh giọng, nói: "Lúc ta theo Thuận Đế khởi binh, hắn ở đâu? Lúc ta theo Thuận Đế đánh đông dẹp tây, hắn ở đâu? Lúc ta cùng Thuận Đế bị đánh chỉ còn mười tám ky binh, hắn lại ở đâu? Ta theo Thuận Đế đánh được thiên hạ, hắn ngược lại quản đến trên đầu lão tử, hắn là cái thá gì chứ?” "Đại tướng quân nói rất đúng."
Văn sĩ trung niên vội vàng phụ họa, nghĩa chính từ nghiêm nói: 'Lý Nham chẳng qua chỉ là một tên học giả nghèo kiết hủ lậu được cử đi thi, thậm chí còn chưa từng làm quan, nhưng lại dám lấy lông gà Thuận Đế cho làm lệnh tiễn, khoa tay múa chân, cũng không biết tự soi mặt vào bãi nước tiểu xem bản thân là cái thá gì."
"Có điều đại tướng quân ngài không cần phải tức giận với hắn đâu, bởi vì hắn cũng sắp xong rồi, khi quân." Trên khuôn mặt văn sĩ trung niên nhếch lên nụ cười âm lãnh, tiếp đó y lại thì thâm bên tai Lưu Tông Mẫn một hồi.
Lưu Tông Mẫn nghe xong thì đôi mắt lập tức sáng rõ, nói: "Ngươi nói, thi thể tên cẩu hoàng đế Sùng Chính mất tích, Lý Nham hắn lại thay mận đổi đào, cố ý che giấu, muốn mưu đồ bất chính?”
"Đúng vậy." Văn sĩ trung niên gật đầu liên tục.
"Tốt tốt tốt, Ngưu Kim Tinh, bản tướng quân không nhìn lầm ngươi." Lưu Tông Mẫn chỉ vào văn sĩ trung niên, nói: "Ngươi lập tức theo ta tiến cung, lúc này ta muốn cho tên Lý Nham kia đẹp mặt."
“Thuộc hạ cũng đang có ý này."
Nói xong, hai người liền cùng nhau ra cửa rời đi.
Chỉ còn tiếng nói vọng về.
"Chỗ nào Kinh thành có nhiều phú hộ nhất?"
"Bẩm đại tướng quân, bến tàu nhiều thương nhân nhất, nơi đó nhất định có rất nhiều vàng bạc, đặc biệt là miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân kia, nghe thủ hạ hồi báo, tượng thần ở đó đều được đúc bằng bạc, lại dán lên lá vàng, còn ngưu làm từ đồng, cực kỳ khí phái."
"Miếu gì?"
"Một dã tiên cưỡi trâu, hơi có chút tà môn."
"Từ trước đến nay bản tướng quân không tin tà, phá cái miếu kia đi cho lão tử, toàn bộ vàng bạc trong Kinh thành này, đều là của ta."