“Đến cùng là sư phụ coi trọng hắn ở điểm nào vậy?”
Trong lều da trâu, Nguỵ Vũ vừa hớp nước trà trong chén, vừa nhìn chằm chằm Tần Hà đang bận rộn châm lửa tứ phía ở bên ngoài, nghĩ hoài mà không ra.
Sư phụ tự mình ban phát đồng tiền, đều phải ngược dòng về đến năm năm trước.
Tên gia hoả này rõ ràng có bệnh tâm thần, có tài đức gì chứ?
“Nguỵ ca, có muốn ta đi qua đó làm cho hắn thành thật lại một chút không?” Một tên quan thiêu thi tuổi xấp xỉ với Nguỵ Vũ tiến lên trước mặt hắn ta hỏi.
Nguỵ Vũ do dự trong giây lát, lắc đầu, “Mặc kệ hắn đi, làm ầm ĩ một chút cũng không có gì không tốt, miễn cho mọi người ngủ gà ngủ gật, ngoài ra, bảo các vị huynh đệ đang cảnh giới nâng cao tinh thần, cái ôn dịch ở huyện Phòng này rất không bình thường, đội truy bắt đã tra ra vài thứ không tốt lắm.”
Quan thiêu thi trẻ tuổi gật đầu, đi ra ngoài sắp xếp.
.....
“Ò ó o”
Trời chưa sáng tỏ, một tiếng gà gáy vang phá tan cái tờ mờ của buổi sớm tinh mơ.
Lò đốt xác thiêu xong thi thể thi nhau dập tắt, chưa có đốt xong thì thêm dầu thêm củi tăng nhanh tiến độ.
Gà gáy không đốt xác là một truyền thống được truyền lại trong nghề thiêu thi này, bận rộn một buổi tối, đám thợ thiêu thi cũng nên được nghỉ ngơi.
Tần Hà xúc tro cốt nói hổi trong lò đốt xác xuống, cũng ngừng lò.
Phi Ngư Vệ đưa thức ăn đến, bánh bao chay, mỗi người ba cái.
Số lượng không nhiều nhưng kích thước đủ lớn, người bình thường ăn no là không thành vấn đề.
Đi theo cái đám ăn công lương này, làm việc gì thì chưa biết, nhưng việc ăn uống này thì chưa bao giờ bị bạc đãi.
Huyện Phòng, cái nới phân chim cũng chẳng có này, lại vẫn có thể ăn được bánh bột trắng.
Đám thợ thiêu thi tất nhiên là hết sức kích động.
Thứ bột trắng này, lão gia nhà địa chủ chưa chắc có thể mỗi bữa đều được ăn, người bình thường có thể ăn được một bữa, đã coi như ăn tết.
Ngụy Vũ thừa dịp bầu không khí đang còn nóng, động viên cổ vũ đám thợ thiêu thi, nói chung chính là những câu nói khách sáo để lừa gạt mấy đồ đần cố gắng ra sức làm việc.
Tần Hà nghe chán ngán, hai ba miếng nuốt màn thầu xuống bụng, sửa sang lại thu hoạch một đêm.
Nói thế nào đây.
Nửa vui nửa buồn.
Buồn là chất lượng của phần thưởng thật sự là quá kém, rất nhiều thi thể thật sự đã thưởng một cái trống rỗng.
Không có.
Sự áp chế của cái đèn nhiếp phách này khiến Tần Hà giận sôi.
Vui chính là, chất lượng không đủ lấy số lượng góp bù.
Nội kình tăng thêm mười lăm năm, đạo hạnh tăng thêm hai mươi năm.
Tổng hợp trước mắt, nội kình đã vượt qua một trăm năm mươi năm, đạo hạnh cũng đã vượt qua một trăm hai mươi năm.
Kỹ năng chỉ có một bản: Bộ pháp chim sẻ.
Bộ pháp chim sẻ: Học tập bộ pháp này, ngươi sẽ nhẹ nhàng giống như một con chim sẻ, nhảy chuyển na di, giữa một tấc vuông hiển lộ thần thông.
Một kỹ năng rất tốt, người chết là một tiên sinh dạy học tư thục, nửa đời dạy học, không thể nói là học trò khắp thiên hạ nhưng cũng dạy ra vài nhân vật làm rạng rỡ tổ tông. Thân phận đặc thù, cộng thêm nhân phẩm đại bạo phát, nên mới cho ra được một kỹ năng như thế.
Chỉ là cái tên hơi có vẻ quê mùa, bộ pháp chim sẻ, một chút khí thế cũng không có.
Ngươi xem người ta một chút, bộ pháp tiên giải, bộ pháp thiên toàn, đặt tên vừa nghe đã thấy cao cao tại thượng.
Tên cũng không biết đặt hay, xem ra cũng chẳng có văn hoá gì mấy.
Nhưng tóm lại thì, thu hoạch cũng tàm tạm, có thể qua.
Tần Hà không vừa ý đơn giản chỉ vì nó chênh lệch quá lớn với mong đợi trước khi đi.
Bận làm việc một đêm, đốt hơn sáu mươi bộ thi thể, xem rối bóng biểu diễn đến mức người cũng sắp bị thần kinh, ngáp liên hồi, chỉ có chút ban thưởng như vậy.
“Sách, phải nghĩ biện pháp a, cứ như thế thì quá thua thiệt rồi.”
Tần Hà ngửa mặt nằm xuống, kết quả còn chưa nghĩ ra được biện pháp gì, người đã bởi vì quá buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
....
Ở miếu Nhàn Vân núi Phổ Vân Sơn cách xa hai mươi dặm với nơi này, hương hoả càng ngày càng hưng thịnh.
Bị nhiễm bệnh hay không bị nhiễm bệnh đều chạy đến triều bái Sơn thần, bởi vì Sơn thần nơi đây rất linh, chỉ cần thành tâm tế bái sẽ nhận được phù hộ, dù rằng vẫn có rất nhiều người chết đi, nhưng đó đều là những người không hề thành tâm.
Không thành tâm còn muốn được Sơn thần che chở, cái đó gọi là mơ mộng hão huyền, chết đáng đời.
Dân chúng ngu muội, giáo hoá không ra, bọn họ cũng không hề biết rằng ôn dịch là lây truyền do tiếp xúc giữa người với người ở khoảng cách gần, chỉ cho rằng đó là bị ôn thần nguyền rủa, chỉ có cầu xin được sự che chở, mới có thể thoát khỏi tai nạn.
Nhân số càng tụ lại càng nhiều, càng tụ càng nhiều.
Mấy vạn dân chúng cầu xin sự che chở sau khi tắm rửa sạch sẽ ở mép nước, đón mặt trời mọc, mới hô hào triều bái, khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy sự tôn kính và thành kính.
Một bức tượng Chủ thần, mười tám đế tượng thần bày biện theo thế núi, cung cấp cho dân chúng triều bái.
Có vài người vì tranh nhau một vị trí tốt còn ra tay đánh nhau, thậm chí còn bỏ tiền bạc ra để mua bán vị trí.
Tượng Chủ thần trong miếu toả sáng rạng rỡ, lấp loé trong tiếng hô hào, trông rất sống động, tráng lệ đến loá mắt.
Cẩn thận nhìn kỹ, tượng thần tai nhọn má sắc, sau lưng mọc ra hai cánh, lại không phải là nhân thần.
Không biết là sơn tinh thuỷ quái nơi nào về đây hưởng thần miếu, tích tụ công đức.
Mà lúc này, ở bên ngoài Phổ Vân Sơn, từ trong sương sớm dày đặc, một chi đội ngũ Phi Ngư Vệ mặc thường phục xuất hiện, canh phòng sâm nghiêm, tất cả mọi người nín thở tĩnh khí, ngay cả một đám chim tước bay đến ngọn cây phía trên đều không có chút nào phát hiện ra đám người ở phía dưới.
Người cầm đầu có vầng trán cao, hốc mắt sâu, khuôn mặt hơi gầy gò, nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén, giống như là có hai ngọn lửa đang nhảy múa.
Người này là quan Thiên hộ đội Thiên Nhân của Phi Ngư Vệ, Vũ Văn Tĩnh.
Được xưng là Thiết Giản Thần Bộ, không biết bao nhiêu cường đạo giang hồ, yêu tà lén lút đã thua trên tay hắn ta.
Một cái Thiết Long Thần Giản tổ truyền, người cản giết người, phật cản giết phật.
Bốn năm trước, một con Thuỷ quái ở xung quanh vịnh sông Thông Tuệ, chặt đứt Vận Hà, ăn thịt bao nhiêu người không đếm xuể.
Thiết Giản Thần Bộ ra tay, một người một thuyền đã chém đầu Thuỷ quái, ngay lập tức danh tiếng vang dội.
Đội truy bắt hơn hai trăm người dốc hết toàn bộ lực lượng, ẩn núp giữa rừng một đêm, chỉ vì hôm nay.
Không lâu sau, một bóng người nhanh nhẹn rảo bước từ nơi không xa đi tới, lặng yên không một tiếng động, ngay cả chim tước trên cây cũng không bị kinh động.
Người này đi đến bên cạnh Vũ Văn Tĩnh, ôm quyền khom người: “Bẩm Thiên hộ đại nhân, hiện đã tra ra, nguyên Miếu Tiên của miếu Nhàn Vân đã không rõ tung tích, bây giờ chiếm giữ nơi đây chính là một con dơi yêu, chưa rõ thực lực, còn có một đám khoảng bốn mươi tên sơn tặc xem như thủ hạ làm việc cho nó.”
Trong mắt Vũ Văn Tĩnh loé lên sát ý, nói với giọng lạnh lùng: “Dơi yêu to gan, dám ngang nhiên gieo rắc ôn dịch, tự tích tụ công đức trái phép, truyền lệnh xuống, đội 1, đội 2, đội 3 theo ta lẻn vào miếu giết yêu, đội 4, đội 5, đội 6 áp hậu, diệt cỏ tận gốc.
“Rõ!”
Đám người dưới trướng lĩnh mệnh.
Chẳng bao lâu sau, hơn hai trăm người của đội truy bắt Thiên Nhân tản ra bốn phía, miệng ngậm Tránh ôn tán, lẫn vào trong đám người đang triều bái, lần mò đi lên đỉnh núi miếu Nhàn Vân.
Quan sát từ trên cao có thể thấy bọn học được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh, đội hình yểm hộ lẫn nhau, rất có bố cục.
Vũ Văn Tĩnh thân mặc áo gai vải thô, một mình đi đầu.
Nhưng lúc này, một tiếng cười lạnh lẽo bén nhọn đột nhiên vang lên.
“Kiệt kiệt kiệt kiệt....Thiết Giản Thần Bộ Vũ Văn Tĩnh, nghe danh đã lâu.”
Đám người Phi Ngư Vệ biến sắc, âm thanh này mang theo mê hoặc, không phân biệt được phát ra từ hướng nào, nghe giống như là đến từ khắp bốn phương tám hướng vậy.
Tất nhiên là con dơi yêu kia, thân yêu chưa xuất hiện, lại sớm đã thấy rõ hết thảy.
“Yêu nghiệt to gan, gieo rắc ôn dịch, tự tích tụ công đức trái phép, tội ác tày trời, còn không mau ngoan ngoãn hiện thân.” Vũ Văn Tĩnh ngừng bước, từ từ rút Thiết Long Thần Giản ở sau lưng ra.
Toàn thân Thiết Long Thần Giản đen thui, nội kình chấn động, vậy mà phát ra tiếng long ngâm, dẫn động cương phong, thổi áo gai của Vũ Văn Tĩnh bay phấp phới.
“Tốt một cái Thiết Long Thần Giản, Vũ Văn Thiên hộ thật là uy phong, nhưng mà ta cũng có một chiêu, nếu như ngươi có thể phá giải, chúng ta lại phân cao thấp, nhưng nếu không thể, kiệt kiệt kiệt kiệt....” Tiếng càn cỡ của Dơi yêu lại vang lên lần nữa.
Tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn Tĩnh đã phát hiện, dân chúng xung quanh đột nhiên yên tĩnh, đồng thời đứng dậy, xoay người về phía đám người của Phi Ngư Vệ, trong con ngươi dần dần rỉ ra tia sáng đỏ tươi.
Đám người Phi Ngư Vệ sắc mặt đại biến, một tên Bách hộ giật mình kêu lên: “Không tốt, tâm trí những người triều bái này đã bị mê hoặc rồi.”
“Tà thuật, Hoặc Tâm Tế?
Vũ Văn Tĩnh sắc mặt đại biến, vội vàng hạ lệnh: “Hậu đội trở thành Tiền đội, kết trận rút lui!”