Chương 588: Nước sắp cạn khô rồi
Chương 588: Nước sắp cạn khô rồiChương 588: Nước sắp cạn khô rồi
"Ngươi còn có cái gì muốn nói thì cứ nói hết ra đi." Trâm ngâm hồi lâu, Tần Hà khẽ cắn răng, vò đã mẻ không sợ rơi.
Vốn tưởng rằng vô địch thiên hạ thì sẽ thoải mái dễ chịu, không còn lo lắng muộn phiền.
Kết quả phát hiện, còn không bằng thời gian khi thực lực còn thấp, nhàn nhã khoan khoái đốt thi thể nhận phần thưởng.
Hiện tại đào ra một cái hố lớn như vậy, xem như tự chôn mình rồi.
Bực bội!
"Nói cái gì?" Bóng mờ chớp chớp mắt.
Tần Hà hơi nhức đầu, xoa trán, suy nghĩ một lúc lại kéo ra một đề tài khác: "Dụng cụ luân hồi bị hư hại như thế nào?"
"Không biết." Bóng mờ lắc đầu.
"Vậy dụng cụ luân hồi còn có nghi quỹ nào khác không?”
"Không biết."
"Nghi quỹ bị hư hại còn có thể khôi phục lại như cũ không?”
"Không biết."
"Tại sao cái gì ngươi cũng không biết vậy."
"Ta cũng không biết."
"Không phải là ngươi có thể minh tưởng à?"
"Minh tưởng rất mệt mỏi, ta không thường xuyên nhìn xem, mỗi lần xem xong đểu phải nghỉ ngơi rất lâu."
"Nếu không thấy được chuyện gì thú vị thì rất lãng phí."
"Người thú vị càng ngày càng ít rồi."
"Sau này có lẽ còn có thể càng ít."
"Vậy sẽ càng ít minh tưởng hơn."
Bóng mờ sau khi kết thúc chuỗi hỏi gì cũng không biết, lại bắt đầu nói lảm nhảm.
"Vậy làm sao ngươi biết phương pháp làm dụng cụ luân hồi quy vị?" Tần Hà gần như ép hỏi.
"Luân hồi là trật tự thứ nhất, nó dễ có phản ứng lực lượng đạo tắc, sấm sét là lực lượng tiếp cận với đạo tắc nhất, nếu sấm sét cũng không được, vậy thì thật sự không được rồi."
"Sấm sét của ngươi rất đẹp, màu tím."
"Đã rất lâu rồi chưa thấy sấm sét như vậy."
"Đúng vậy, đã lâu lắm rồi."
"Đạo sĩ kia cũng có sấm sét, tiếc là hắn quá hiếu, hắn không làm được."
"Ngươi cũng cho rằng luân hồi là trật tự thứ nhất?" Tần Hà bắt được trọng điểm.
Những lời này, hắn vừa được nghe Quy Vương Huyền Thủy nói, quay đầu sang chỗ khác lại nghe được từ chỗ bóng mờ này.
"Có người đã nói với ngươi lời này à? Bóng mờ chớp chớp mắt.
"Đúng vậy, mới gần đây thôi."
"Thú vị, ta muốn tìm hắn trò chuyện." "Điều này rất khó sao?" Tần Hà hỏi.
Bóng mờ nói chuyện luôn có một đặc điểm, sự miêu tả của nó luôn là bình thường không có gì lạ.
Có thể được nó nói lời tán tưởng, như vậy tuyệt đối không đơn giản.
Vấn đề lại đến, Quy Vương Huyền Thủy lợi hại không?
Có chút, nhưng hình như còn chưa cao đến mức độ có thể nhận được đánh giá cao như vậy.
Một thủy yêu luôn chuyên chú vào việc dệt mũ cho người khác.
"Có chút... Trật tự luân hồi liên quan đến thiên cơ."
"Người kia là ai?"
"Là sống sót từ thần thoại sao?"
"Không phải." Tần Hà lắc đầu, sau đó hỏi: 'Một vấn đề tiếp theo, sau khi thời đại tịch pháp bắt đầu, quỷ tộc sẽ ra sao?"
Nghỉ quỹ trong tay mình, màu xám cho là nhân đạo, màu đen có lẽ chính là ngạ quỷ đạo, nhưng vấn đề là, nó đã bị vỡ.
"Quỷ tộc... Thực ra đã biến mất từ lâu rồi, quỷ trong Địa phủ thật ra là dị biến thể sinh ra sau nhân đạo luân hồi, nó và quỷ tộc không phải là cùng một loại tôn tại. Tộc đàn là có thể tự sinh sôi."
"Đúng vậy, quỷ tộc sớm đã tiêu vong."
"Trước khi rời đi, ngươi nhất định phải đưa nhóm chúng nó độ về nhân đạo."
"Chờ một chút, rời đi?" Tân Hà ngây ngẩn cả người, khó hiểu hỏi lại: "Ngươi nói rời đi là ý gì?" Ánh mắt trống rỗng của bóng mờ nhìn thẳng vào Tần Hà, nó có vẻ hơi do dự trong phút chốc rồi mới nói: "Ngươi không thuộc về thế giới này, ngươi phải mau chóng rời khỏi đây, bằng không ngươi sẽ vĩnh viễn bị kẹt ở chỗ này, giống như là con cá trong vũng nước cạn."
"Nước sắp cạn khô rồi."
"Ngươi phải mau chóng rời khỏi đây."
"Rời khỏi? Đi đâu?" Tần Hà giật mình kinh hãi.
Khá lắm khá lắm, cuộc nói chuyện này ngay từ đầu đã được định trước là không bớt lo.
Nỗi sầu lo lớn nhất đến rồi.
Một cảm giác nguy cơ bao phủ lên khắp cơ thể Tần Hà, khiến toàn thân hắn không tự chủ được mà nổi đầy gai ốc.
"Không biết, đi tới thế giới trước kia của ngươi?"
"Hoặc là đi chỗ khác?"
"Tóm lại, ngươi phải mau chóng rời khỏi nơi này, nước thật sự đã sắp cạn khô rồi."
"Ngươi là một con cá, cá trong ao cạn đã rời đi từ lâu, ngươi không thể ở lại."
"Ngươi sẽ ngạt thở."
"Không phải..." Tân Hà càng nghe thì lông tơ càng dựng đứng, vội vàng nói: "Ngươi có thể nói dễ hiểu hơn một chút không?”
Không phải hắn không có những cảm giác này, mà là từ trước đến giờ hắn vẫn chưa ngẫm nghĩ cẩn thận. Có nhiều thứ, chỉ cần dựa vào giác quan thứ sáu là đã có thể phân rõ một hai.
"Đã rất rõ ràng." Bóng mờ lắc đầu.
"Vậy thì ngươi nói xem, ta phải làm thế nào để rời khỏi nơi này?"
"Không biết."
"Ngươi đừng chỉ đưa ra vấn đề, ngươi cũng phải nói một chút về biện pháp giải quyết vấn đề chứ, ngươi đừng trêu chọc ta như vậy, ta rất khẩn cấp đấy."
"Không có, chỉ có thể trò chuyện nhiều như vậy."
"Nói chuyện phiếm cũng mệt mỏi."
Tần Hà nghe vậy thì càng nóng ruột hơn, kêu lên: "Đừng nha, ta có rất nhiều thời gian, trò chuyện ba ngày ba đêm cũng được."
"Không có."
"Nữa cũng không có."
Bóng mờ lắc đầu, sau đó bóng hình mờ ảo dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không còn thấy bóng dáng.
Không chỉ biến mất khỏi tâm mắt của Tần Hà, mà cũng biến mất từ trong cảm giác của hắn.
Nói không trò chuyện nữa, đúng là không trò chuyện nữal
Đi thẳng mà không có chút dây dưa dông dài nào.
"Đậu má -"
Tần Hà xổ một câu thô tục, có ý định xông vào, nhưng lại cảm thấy không ổn, hắn lưỡng lự trong chốc lát, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, không cam lòng nói: "Này, vừa rồi ngươi nói Lăng Vân đạo trưởng không thích tắm rửa, có thật hay không vậy?”
Qua hồi lâu - Không có tiếng trả lời.
Tần Hà cho dù có bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể xoay người rời đi.
Nghĩ thầm nếu có cơ hội sẽ quay lại một chuyến. ...
Nhưng mà qua một hồi lâu sau, ở vị trí mà bóng mờ mới đứng, bóng mờ vốn dĩ đã biến mất lúc này lại châm chậm ngưng thực, nó nhìn vê phương hướng mà Tần Hà rời đi, trong ánh mắt trống rỗng hiện lên vẻ nghi hoặc, thì thâm: "Tại sao ta lại nói hắn là cá chứ?"