Tần Hà đi đâu?
Hắn muốn đi miếu Nhàn Vân khảo sát chút.
Loại phó bản tội ác tày trời như vậy, thường thường có boss, có thể yên tâm thoải mái mà cày phần thưởng.
Nhưng trước đó, hắn cần thiết phải tìm được vật cưỡi---- Trâu, bò.
Vì sao là trâu, bò?
Hắn không biết cưỡi ngựa, lại đúng lúc học được một thuật cưỡi trâu, bò.
Cưỡi bò nhanh hay không thì không biết, nhưng khẳng định là nhanh hơn đi bộ.
Tìm trái tìm phải Tần Hà phát hiện, trâu bò cũng rất khó tìm, quan phủ đều dùng ngựa để kéo vật tư, chỉ có dân phu được chiêu mộ ở phụ cận mới có vài con bò.
Hơn nữa Tần Hà còn phải chú ý, chỗ đông người không thể ra tay.
Cuối cùng Tần Hà cũng tìm được một con bê.
Nó là theo bò mẹ đến, bò mẹ bị buộc lại còn con bê lại không bị buộc, đang đứng dưới một gốc cây gãi gãi trứng.
Tần Hà đi tới, nhếch miệng nở nụ cười.
Tiếp đó không đợi con bê phản ứng, xoay người một cái cưỡi lên lưng nó.
“Bò ò....ò....”
Con bê hoảng sợ, vừa nhảy vừa đá chân, muốn hất văng Tần Hà xuống.
Thuật cưỡi trâu, bò phát động.
Thuật cưỡi trâu, bò: Học tập thuật này, ngài cùng với trâu, bò tương thông tâm ý, vượt núi qua đồi như giẫm trên đất bằng.
Con bê cùng Tần Hà đột nhiên đã hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Dưới đây là sự cảm ứng suy nghĩ của họ.
“Ta muốn cưỡi ngươi!”
“Ta không muốn ngươi cưỡi ta”
“Ta muốn cưỡi ngươi!”
“Ta không muốn ngươi cưỡi ta!”
“Ta vẫn muốn cưỡi ngươi!”
“Ta không quan tâm ta không muốn!”
“Ngươi không cho ta cưỡi ta tuốt ngươi bây giờ! Vô ảnh thủ a! Đã từng tuốt chết một con bò đấy! Con bò kia rất cường tráng khoẻ mạnh đấy!”
“....”
Các vị người xem, cái này, ta chỉ nói như vậy, các vị nghe xong thì cũng đừng có ai coi là thật.
Cái thuật cưỡi trâu, bò này, nó là một kỹ năng.
Đúng không.
Dăm ba câu ta cũng không nói được rõ ràng.
Đừng hỏi, hỏi chính là thần kỳ.
Dù sao thì cứ vừa dọa vừa dỗ như vậy, con bê đã chịu chở Tần Hà đi về phía Phổ Vân Sơn.
Muốn nói đến việc “cưỡi” này, thì đó là một việc cần đến kỹ thuật, hai bên cùng phối hợp và tiết tấu cũng vô cùng quan trọng.
Nếu không vì sao nói rằng thuật cưỡi trâu, bò thần kỳ đây, ài, Tần Hà ngồi trên lưng con bê như thế, vô cùng chắc chắn.
Cái tiết tấu này, sự phối hợp này, phải gọi là nước chảy mây trôi.
Người cùng bò hợp nhất!
Trèo đèo lội suối, nước chảy qua đồi, Tần Hà đều không hề cảm thấy bị xóc nảy.
Đúng là kỹ năng này y như miêu tả, như giẫm trên đất bằng.
Con bê này ban đầu là một trăm cái không vui, nhưng dần dần lại phát hiện, ài, cái cảm giác chạy như vậy đúng thật là sảng khoái.
Dựa vào một phần nội kình của Tần Hà, con bê đó là bốn vó như gió, may mà còn không có cánh, nếu mà mọc cánh thì không gọi là chạy quá nhanh, mà phải gọi là bay quá thấp.
Cỏ cây rừng núi “sưu sưu” lui về phía sau, con bê phấn khích kêu to:
“Bò ò...ò...ò...ò......”
Phiên dịch: Ta là con bò nhanh nhất trên thế giới!
Đêm hôm khuya khoắt trên đường cũng không có người, con bê vui mừng vung vó phi nhanh.
Khiến Tần Hà thấy mà lòng sợ đến run rẩy, bảo nó kiềm chế một chút đừng có lao nhanh như vậy, nhưng con bê đang tràn đầy nhựa sống, không nghe.
Chỉ thích nhanh.
Kết quả là, thật sự có chuyện xảy ra.
Sau khúc cua đằng trước đột nhiên có một người xuất hiện, hơn nửa đêm một người lên núi săn bắn lại đi đường không thắp đèn, cũng thật là to gan.
Con bê lao nhanh không kịp phanh lại, đụng vào khiến cho người ta ngã lăn.
Đụng phải ai thì Tần Hà không kịp thấy rõ, chỉ thấy một cái đầu trọc lốc lăn một vòng ở giữa không trung, trên đó còn có hai hàng giới ba, hình như là một tên hoà thượng.
Không đợi hắn ta rơi xuống đất, con bê đã vượt qua khúc cua, không nhìn thấy nữa.
Tần Hà đang muốn thét ra lệnh cho con bê dừng lại, thì lại nghe thấy có tiếng chửi mắng truyền tới từ phía sau: “A di cả nhà ngươi Phật, ai nha, cái thứ thất đức, đứng lại cho bần tăng!”
Tần Hà nghe xong, a?
Đụng ngã mạnh như vậy mà vẫn còn có thể mắng chửi người khác, không phải người bình thường a.
Chạy a, lát nữa lại bị ăn vạ.
Thế là, một người một bê càng chạy nhanh hơn.
....
Hiện tại, trong miếu Nhàn Vân núi Phổ Vân Sơn dưới màn đêm đen tối.
“Bành!”
Một bộ thi thể máu thịt khô đét bị quăng mạnh vào góc tường, chia năm xẻ bảy.
“Công đức chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều, ta cần càng nhiều công đức, càng nhiều công đức!” Ở trong một mật thất của miếu thờ, một con quái vật đầu dơi thân người toàn thân mọc lông xám đang nóng nảy quơ móng vuốt dính máu mà gào thét.
Ở bên dưới, hơn hai mươi tên sơn tặc đang sợ hãi run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
Cầm đầu là một tên nam tử đầu đội mũ da trông có vẻ rất nham hiểm, vai như ưng, mắt hung như sói, vẻ mặt hắn ta tỏ ra đau khổ: “Dơi Tiên đại nhân, dân chúng xung quanh đây lừa được bao nhiêu đều đã lừa tới đây rồi, thật sự là không còn có người a.”
Tên thật của hắn ta là Tào Hắc Tử, là một tên cường đạo bị Phi Ngư Vệ truy nã suốt nhiều năm qua, biệt hiệu là “Tào Tặc”, dẫn một đám dân liều mạng lén lút gây án tứ phía, bởi vì nơi ở không cố định nên Phi Ngư Vệ không có cơ hội đem hắn ta bắt được, những tội ác đã phạm phải chồng chất như núi.
Nhưng việc không có chỗ ở cố định nghe thì có vẻ rất sung sướng tự do, thật ra lại rất khổ, hắn ta phải nuôi một đám tiểu đệ dưới tay, dù là có được bao nhiêu bạc thì cũng vui vẻ không đến hơn nửa tháng đã tiêu sạch sẽ.
Hơn nữa, vùng đất phía bắc trong những năm qua luôn bị đủ loại tai thay nhau tác quái, dân chúng trôi dạt khắp nơi, ngay cả nhà địa chủ còn không có lương thực dư.
Đồ vật Tào Hắc Tử càng ngày càng ít, vật giá lại càng ngày càng cao, cuộc sống trôi qua khó tránh khỏi có chút gian khổ, cộng thêm Phi Ngư Vệ vẫn luôn truy bắt không ngừng, có đôi khi có vài ngày nghèo rớt mồng tơi.
Mãi đến khoảng một năm trước, tình hình mới đỡ hơn chút.
Đại ma đầu Thẩm Luyện của Phi Ngư Vệ, không biết vì lý do gì mà bỗng nhiên bị một đạo thánh chỉ giáng quan hạ chức, giáng chức đến tái ngoại.
Quá tốt, lúc đó giới cường đạo giang hồ phải nói là một người làm quan cả họ được nhờ.
“Vua mèo” bị chạy đến phía bắc Trường Thành, “chuột” rất là vui sướng.
Thế là, khu vực kinh thành giàu có mà trước đây không dám tuỳ tiện đi đến, đã trở thành phương hướng để đám cường đạo giang hồ “phát triển nghiệp vụ”.
Tào Hắc Tử thoải mái dễ chịu một thời gian, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, hắn ta lại cảm thấy mục tiêu quá nhỏ không có ý nghĩa gì, muốn làm thì phải làm một phiếu lớn.
Hắn ta nhớ đến trước đây khi vào nam ra bắc, hắn ta đã từng nghe một chuyện lạ, có người liên kết với một vài sơn tinh yêu quái lừa gạt tiền, kiếm được đầy bồn đầy bát.
Nói đến thì vô cùng đơn giản, chính là lừa gạt dân chúng cúng bái thần linh nhận quyên tặng, một bên thì lấy công đức, một bên thì lấy tiền.
Tào Hắc Tử càng nghĩ lại càng cảm thấy có thể làm chuyện này.
Trái nghe phải ngóng, biết được ở núi Ngũ Linh phủ Quảng Xương có một cái động dơi, ở trong đó có một con tiểu yêu gọi là Dơi Vương.
Cả gan đến bái sơn, kết quả là hai bên ăn nhịp lại với nhau.
Vạch ra âm mưu kế hoạch liền đi tới huyện Phòng.
Nhắc đến Dơi Vương thì thực sự là nó sinh ra chính là để làm chuyện này.
Về việc cúng bái thần linh nhận quyên tặng này thì dân chúng cũng đâu có ngốc, vô duyên vô cớ tại sao người ta lại phải bái ngươi?
Tiền nhà ai là do gió lớn thổi đến chứ?
Dân chúng rất tinh ranh nhanh trí, ta bái ngươi đó là do ta có nhu cầu, ngươi không có thoả mãn được thì ta lần sau không tới nữa.
Cho nên, không có nhu cầu thì phải sáng tạo ra nhu cầu, hơn nữa còn là một cái nhu cầu thống nhất.
Trên người Dơi vương những thứ khác không nhiều, nhưng các loại bệnh dịch có thể lây truyền cho con người thì nhất định chính là đầy một hũ, loại bệnh dịch gì cũng có.
Đây....Chính là nguồn gốc ôn dịch của huyện Phòng.
Người cùng yêu cấu kết, tự tích tụ công đức trái phép, lừa đảo cưỡng đoạt, vì vậy mà không ngại tản ra ôn dịch, sát hại sinh linh cả một huyện, thây chất thành núi.
Con người cùng Thần linh đều căm phẫn, nên bị thiên lôi đánh!