Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 590 - Chương 590: Thế Ngoại Đào Nguyên

Chương 590: Thế ngoại đào nguyên Chương 590: Thế ngoại đào nguyênChương 590: Thế ngoại đào nguyên

Chỉ chốc lát sau, Tần Hà đi tới chỗ sâu nhất của tầng mười bảy Địa ngục.

Nơi này giam giữ ác linh cường đại nhất trong thế giới Địa phủ.

Cách đường rẽ địa cung hơn trăm bước là một cánh cửa lớn màu xanh đen.

Cửa lớn phủ bụi, trong lối đi thông hướng đến cửa địa cung, ngang dọc tứ tung, rậm rạp chằng chịt, toàn bộ đều là những sợi tơ màu đen.

Đây là lưới tơ của nhện u minh đặc hữu tại Địa phủ, tương tự với nhện trên dương gian, khác biệt là, nó không sống dựa vào săn mồi, mà là sống từ việc hấp thu vận đen và tà khí.

Tốc độ kết lưới của nhện này vô cùng chậm chạp, thuộc về loại âm vật tính lặng, mười năm thành tơ, trăm năm thành lưới.

Nhưng mà nơi này, tơ đã kết thành ổ, tựa như là vải sa đen ngàn năm.

Một cỗ khí tức phủ đầy bụi đập vào mặt.

"Thượng tiên, linh này có lai lịch rất lớn, ngài thật muốn đi sao?"

Quỷ vương dè dặt thận trọng nhắc nhở, trong ánh mắt nó nhìn về phía cuối lối đi, là sự kiêng dè nồng đậm.

Nỗi bứt rứt không yên gần như là viết rõ trên mặt nó.

Địa phủ, một địa phương tồn tại không biết bao nhiêu năm, bên trong có rất nhiêu thứ mà ngay cả kẻ đứng thứ hai Địa phủ là nó, không thể nói rõ hay tả rõ được.

Về phần thứ bên trong khủng bố đến mức nào thì chỉ có một câu. Trong ghi chép Địa phủ có ghi lại, có ba vị "Diêm Quân" đã vẫn lạc ở nơi này.

Hai vị sau khi Diêm Quân tiến vào thì cũng không đi ra nữa.

Còn có một vị thì vừa đứng ở cửa một lát đã bị chia năm xẻ bảy.

Đây là địa phương mà toàn bộ thế giới Địa phủ, từ Diêm Quân cho tới quỷ tốt không muốn đàm luận hay thậm chí là nhắc đến.

Nó đại biểu cho khủng bố và cấm ky.

Không có ai biết thứ kia đến từ đâu, ngay cả ghi chép trên sổ sinh tử cũng là trống rỗng.

Thậm chí còn không dám khẳng định, cái thứ bên trong, có đúng là đang "bị" giam giữ hay không.

Chỉ biết là chỉ cân không tới gần chỗ lao ngục này thì sẽ bình an vô sự.

Qua thời gian dài, liền thành cảnh tượng như vậy.

Đồng thời những thông tin có liên quan tới thứ ấy cũng dần dần bị quên lãng.

"Sợ hãi?" Tần Hà liếc mắt nhìn Quỷ vương một cái.

Sắc mặt Quỷ vương hơi cứng đờ, không tình nguyện khẽ gật đầu.

Nó ngàn vạn lần cũng không muốn đến nơi này.

Nhưng không chịu nổi Tân Hà cứ nhất quyết đến đây, nó cũng chỉ có thể bất chấp tất cả mà dẫn đường.

Không phải là do nó nhát gan, mà là hai kẻ cường hãn tranh đấu, không quan tâm kết quả thế nào thì đều có thể liên luy đến nó, không dẫn đường đắc tội Tần Hà, dẫn đường lại đắc tội ác linh bên trong, có trời mới biết sẽ có hậu quả gì.

"Sợ thì ở lại đây đi."

Tần Hà bỏ xuống một câu, nhấc tay đánh ra một ngọn lửa.

Ngọn lửa có hình cầu, lớn chừng chậu rửa mặt, màu sắc xanh thắm, trong nháy mắt khi rời tay liền bộc phát ra sóng nhiệt đập vào mặt.

Nam Minh Ly Hỏa + Thuật hỏa cầu.

"Oanh _"

Những nơi ngọn lửa đi qua, tơ nhện u minh trong nháy mắt đã bị nhen lửa, tiếp đó sau thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi liền bị đốt thành hư vô.

Thậm chí là còn không bốc lên khói xanh.

Tơ nhện trong lối đi được dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra xương trắng đổ rạp trên nền đất.

Nhiều đến mười mấy bộ, đều đã mục nát thành bột.

Dưới sự chấn động từ va chạm của cầu lửa với cửa lớn, chúng đã như sụp đổ tháp cát, hóa thành một đống bụi xương.

Quỷ vương khiếp sợ chứng kiến toàn bộ.

Quỷ loại có bản nguyên là linh thể, sau khi hóa quỷ lại dân dần ngưng ra thực thể, càng ngày sẽ càng giống người, có thể ngưng ra xương trắng hệt như người, không có kẻ nào không phải là hạng cường hãn.

Mặc dù không bài trừ khả năng có người đi tới nơi này.

Nhưng số lượng mười mấy bộ, đã đủ để nói rõ tất cả.

Ba vị Diêm Vương vẫn lạc trong ghi chép, nhất định chỉ là một phần trong đó. Tần Hà nhấc chân bước từng bước tiến vê phía cửa lớn.

Hắn biết rõ thứ bên trong có bao nhiêu khủng bố, nhưng có hai lý do làm hắn không thể không tiến vào.

Thứ nhất tất nhiên là ban thưởng, phàm thể cảnh còn đang không ngừng hướng lên đột phá, vẫn phải tiếp tục phấn đấu.

Thứ hai sao, tồn tại càng lâu thì sau khi đốt đi sẽ càng có thể nhìn thấy nhiều nội dung từ kịch đèn chiếu.

Trước mắt, đây là điều hắn cần gấp.

Cho nên dù có là núi đao biển lửa, hắn cũng phải đi vào một lần.

Xương trắng dưới chân hóa thành bột mịn, đã mất đi toàn bộ những đặc thù thể hiện cho thân phận.

Không ai biết được bọn họ là ai, đến đây lúc nào.

Rất nhanh Tần Hà đã đến trước cửa lớn.

Cầu lửa không để lại bất kỳ một dấu vết gì trên cánh cửa.

Ngay vào lúc này, một cỗ khí cơ cực kỳ cường đại đột nhiên xuyên qua khe cửa đánh về phía Tần Hà.

Khác với sự lạnh lẽo của địa cung, cỗ khí cơ này hoàn toàn không lạnh lẽo, trái lại còn vô cùng thánh khiết, hào hùng, trực tiếp khiến cho lỗ chân lông toàn thân Tần Hà mở ra, lâng lâng ngây ngất.

Phảng phất như mỗi một sợi lông tóc, mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân đều muốn tự mình phi thăng, rời khỏi thân thể.

Trong tâm trí có một cảm giác khoan khoái dễ chịu cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho người ta chìm đắm. Trong mắt Tần Hà hiện ra vẻ trầm mê vào trong đó, nhưng sự trâm mê này xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh.

Sau một khắc, khí thế quanh thân Tần Hà chấn động, cỗ khí cơ kia liền bị ngăn cách.

Tần Hà không khỏi híp mắt.

Chú thuật phân giải thật là lợi hại.

Nếu như vừa rồi mình không thể tỉnh lại từ cơn trầm mê kia kịp thời, thì sẽ sống sờ sờ bị giải thể.

"Âm ầm _"

Ngay sau đó, cỗ khí cơ kia chậm rãi lui bước.

Cánh cửa lớn màu xanh đen từ từ mở ra, có thần quang bảy màu từ bên trong cánh cửa bắn ra, tạo thành một mảnh màu rực rỡ chói mắt trước mặt Tần Hà.

Qua giây lát sau, đợi đến khi Tân Hà một lần nữa nhìn rõ cảnh vật trước mắt.

Cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Hắn lại đang ở trong một phương thế giới nước chảy róc rách, chim hót hoa nở.

Phong cảnh nơi này như vẽ, tràn đầy sức sống.

Cánh đồng, ruộng lúa mạch vàng nhạt nổi sóng chập trùng trong gió nhẹ, hình thành sóng lúa cảnh đẹp ý vui.

Sơn dã, dê bò thành đàn, to béo khỏe khoắn.

Nam nhân cường tráng xới đất cày ruộng, mồ hôi rơi xuống như mưa. Nữ nhân xinh đẹp thướt tha giặt quần áo dệt vải.

Nhi đồng ngây thơ chạy nhảy vui đùa, thiếu niên bồng bột đọc sách trong học đường, âm thanh lanh lảnh.

Nơi ánh mặt trời chiếu tới, hoàn toàn là cảnh tượng một phương thế ngoại đào nguyên.

Ở phía chân trời xa xa có một toà thần sơn, nơi đó tỏa ra ngàn vạn Phật quang, phổ chiếu chúng sinh, ánh sáng rực rỡ có thể so sánh với mặt trời.

Chân mày Tần Hà hơi nhíu lại.

Bởi vì hắn hoàn toàn không phát hiện ra đặc điểm tồn tại nào của thôn xóm này là ảo cảnh.

Trên mặt đất có con kiến kiếm ăn.

Còn có thể thấy được rõ ràng sương sớm trên bụi cỏ.

Quả trên cây còn có côn trùng đang gặm cắn.

Toàn bộ mọi thứ là chân thật như thế.

Thậm chí Tân Hà còn nghi ngờ phải chăng là mình đã bước vào một phương thế giới khác.

"Khách nhân xa lạ, ngài từ đâu tới đây?”

Cách đó không xa, một đội Sa di từ trong thôn trang đi ra, trông thấy Tần Hà thì chắp tay thi lễ, tiến lên hỏi thăm.

"Ta... Đi lạc đường, đây là đâu?" Tần Hà hỏi.

"Nơi này là thôn Tỉnh Hà, chúng ta chuẩn bị đi Linh Sơn hành hương, ngài cũng là đi đến nơi đó sao?" Sa di dẫn đầu chỉ về phía thần sơn, dò hỏi.

"Ách... Đúng vậy." Tần Hà gật đầu. "Vậy chúng ta có thể cùng nhau lên đường, đường đi hơi xa, chúng ta cần đi nhanh." Sa di dẫn đầu nhiệt tình mời.

Thế là Tần Hà đi theo bọn họ, xuất phát tiến về thần sơn tìm tòi hư thực.

Trên đường, Tần Hà lại đi ngang qua một thôn xóm.

Thôn xóm này cũng giống như thôn Tỉnh Hà, nam canh nữ chức, dân cư đông đúc, an lành bình yên.

Người nơi này không ai xanh xao gầy guộc, không có ăn mày chết đói, người người ăn no mặc ấm, tràn đầy sức sống.

Già được chăm sóc, trẻ được đi học, khó khăn có giúp đỡ.

Sa di mang theo Tần Hà đi ba ngày, bất kể đi đến nơi nào dừng chân hoá duyên, đều được mọi người nhiệt tình đối đãi.

Mỗi một thôn xóm đều có Phật đường, đều có Sa di.

Ba ngày sau, Tần Hà đi tới chân thần sơn.

Dưới núi có thành trì, giàu có phồn hoa, buôn bán không thiếu cân, cửa hàng không chèn ép khách.

Ở nơi này hoàn toàn không trông thấy một bóng dáng "quan phủ" nào, nhưng người người đều khiêm nhường.

Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa.

Còn có trăm ngôi chùa Phật, vô số tăng nhân.

Đây là một nơi thế ngoại đào nguyên, còn là một Phật quốc.
Bình Luận (0)
Comment