Chương 669: Tứ đại Đạo cung
Chương 669: Tứ đại Đạo cungChương 669: Tứ đại Đạo cung
Cùng lúc đó, thế giới bên ngoài.
Bản sao Lâm thành treo trên đỉnh Kinh thành, trông như ảnh phản chiếu, nhưng lại không phải là ảnh phản chiếu.
Dân chúng toàn thành sợ hãi nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trên đỉnh đầu, khắp dưới thành đều có thi thể mất đi hồn phách.
Người sống mơ hồ không rõ như đang ngắm hoa trong sương mù, nhưng cũng thấy rõ một hai phần chân thực.
Thời điểm khi kim quang bùng nổ, chiến đấu trong vực kia càng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhất là người tu luyện, bởi vì một vực thực sự quá đặc biệt, dường như ở vào chỗ sâu nhất trong "tòa thành bản sao" Rất nhiều người tu luyện dự cảm có chuyện lớn xảy ra, rối rít xông đến ngay phía dưới vực kia để có thể quan sát rõ ràng.
Màn đầu tiên, kim quang bùng lên, chỉ qua thoáng chốc, minh thủy bảo vệ thành gió êm sóng lặng, âm linh đáy nước rối rít tránh lui, vô cùng kinh diễm.
Rất nhiều người chấn động đến nhao nhao hô lên, hai mắt mở to, không thể tin nổi.
Người tu luyện, đặc biệt là chiến lực bậc cao của đế quốc, thì đều hiểu biết nhiều hơn so với người bình thường rất nhiều.
Võ điện Lâm thành, nên móng của đế quốc Đại Cảnh, cũng là cái nôi sinh ra võ tướng cùng quan viên cho đế quốc Đại Cảnh.
Lúc này, trên tháp võ công cao nhất trong võ viện, một ông lão có râu tóc bạc trắng đang nhìn chằm chằm vào bóng người tỏa ra màu vàng óng từ từ đi tới nơi hạch tâm linh dị, nheo mắt nói: "Bên trong minh thủy bảo vệ thành có vô số âm binh, người này lại có thể thong dong thoải mái như thế, hắn là ai?
"Kim quang này, hình như là công đức chi quang!" Sau lưng ông lão râu trắng đột nhiên lóe lên một vệt ánh sáng xanh, một ông lão mặc áo đen xuất hiện, bước nhanh đi đến bên cạnh ông lão râu trắng, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chăm vào bầu trời trên đỉnh đầu.
"Đó là người Tây Vực tới?"
"Xem tuổi tác tu luyện không đến một hoa giáp, nhanh như vậy đã đánh vào đến hạch tâm linh dị?"
Trong lúc nói chuyện lại có hai bóng người lóe lên, đồng thời xuất hiện trên tháp cao, người chưa đến, tiếng nói đã đến trước một bước.
Nếu có người nhận biết thế gia Đại Cảnh ở đây, nhất định sẽ giật nảy cả mình.
Bốn người này, là bốn người mạnh nhất của tứ đại thế gia thành Lâm An, Nhan, Lương, Cổ, Hồng, tất cả bọn họ đều là cường giả Đạo cung cảnh. Bọn họ cũng là chiến lực cấp cao nhất trong Đại Cảnh ngoài hoàng tộc.
Tùy tiện giậm chân một cái, cho dù là Thái tử giám quốc cũng phải nhún nhường ba phần.
Ở trong Đại Cảnh Quốc, địa vị bọn họ rất siêu nhiên.
Một người xuất hiện đã không tâm thường, bốn người đồng thời xuất hiện, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.
Lão giả râu bạc trắng có tên là Nhan Tĩnh Đan, bốn đời gia tộc đều là Thừa tướng Đại Cảnh, quyền khuynh triều chính. Lão già áo đen tên là Lương Hằng Sĩ, Lương gia chính là thế gia võ tướng, võ tướng đế quốc Đại Cảnh đa phần đều xuất từ Lương gia.
Hai người phía sau thì là Cổ Thiên Lan của Cổ gia và Hồng Hạo của Hồng gia.
"Nếu là người từ Tây Vực tới, như vậy nhất định là đến có chuẩn bị, song bốn người chúng ta lại không biết chút nào, chẳng lẽ là đệ tử của một vị đại năng nào đó?" Nhan Tĩnh Đan vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết, ánh mắt cảnh giác.
Hoàng tộc và thế gia cùng thống trị thiên hạ, đế quốc Đại Cảnh là địa bàn của bọn họ, mà thành Lâm An chính là tim gan của bọn họ.
Đối với bất kỳ một vị cường giả nào xuất hiện, tứ đại thế gia đều là hết sức chú ý, thời thời khắc khắc đều cân nhắc lợi và hại.
Thế giới tu luyện lấy thực lực làm đầu, từ dân chúng bình thường, đến thế gia hoàng triều, từ xưa đến nay không có cái gì là an toàn tuyệt đối, chuyện sụp đổ chỉ là trong thời gian sớm chiều.
"Công đức chính là thiên thân phân chia hưởng dụng, phàm là có kẻ vượt qua ắt sẽ gặp trời phạt, có lẽ hẳn là phải." Lương Hằng Sĩ chậm rãi gật đầu nói.
"Nhưng kẻ vượt qua cũng không phải là không có." Hồng Hạo ôm ồm nói, dáng người ông ta hết sức cao lớn, trong mắt tựa như có sấm sét đang nhảy nhót, ở trong bốn người có vẻ vô cùng đáng chú ý.
"Đó chính là tà ma, một đám gia hỏa không có lợi lộc không dậy sớm." Cổ Thiên Lan liếc Lương Hằng Sĩ một cái, dường như là đâm chọc, tứ đại thế gia, mặt ngoài thì hòa thuận, nhưng thật ra cũng là âm thầm tranh giành cấu xé lẫn nhau, câu nói sau cùng mơ hồ không rõ, cũng không biết thực sự đang nói đến tà ma, hay là nói đến Lương gia của Lương Hằng Sĩ.
"Phải hay không phải, quan sát tiếp sẽ rõ, hừ!" Lương Hằng Sĩ hừ lạnh một tiếng đáp lại, sau đó nói tiếp: 'Cửa cung mở rồi."
Bốn người lần nữa nhìn lên trời, lúc này cổng Minh cung đã mở ra, ngàn vạn âm binh châm chậm đi tới, áp vê phía bóng người màu vàng kia.
"Hơn vạn âm binh, đã thành sát trận, nơi này có thể tra xét hư thực người này." Nhan Tĩnh Đan mở miệng đúng lúc, với tư cách thế gia đệ nhất, cũng là kẻ mạnh nhất trong bốn người, một câu nói ra, liên lắng xuống trận tranh đấu ngầm của hai người kia.
Nhưng mà sau một khắc, sắc mặt Nhan Tĩnh Đan lại là cứng đờ.
Chỉ thấy bóng người màu vàng kia chắp tay trước ngực, trong miệng niệm niệm, tiếp đó liên thấy ngàn vạn âm binh kia như băng tan tuyết tán, tới tấp bị độ vào cánh cửa tiếp dẫn.