Đến khi trời sắp tối, Nguỵ Vũ vẫn chưa trở lại.
Toàn bộ lò hỏa táng tạm thời đều đang nghị luận sôi nổi.
Lúc Thường Ôn mang Nguỵ Vũ đi cũng coi như là khách sáo, nhưng dù có khách sáo như vậy thì người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Nguỵ Vũ là bị giải đi.
Tần Hà thấy vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng sử dụng thuật dịch dung, không ngờ rằng lần đầu tiên sử dụng lại có hiệu quả tốt như vậy, trực tiếp khiến cho Nguỵ Vũ bị lọt vào mương.
Tần Hà cưỡi bò đi đến miếu Nhàn Vân, cũng không phải là dùng khuôn mặt của mình, mà là dịch dung thành Nguỵ Vũ.
Còn việc trong tranh thờ có đeo thêm mặt nạ, là do Tần Hà đề phòng việc công đức kiếm được lại tích tụ lên thân Nguỵ Vũ.
Tần Hà hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, khi đám sơn tặc miếu Nhàn Vân trăm miệng một lời, chắc chắn Thanh Ngưu Đại Tiên chính là Nguỵ Vũ, không biết Nguỵ Vũ sẽ phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể rửa sạch hiềm nghi của mình.
Nguỵ Vũ vừa đi, lập tức Tần Hà lại buông thả.
Không nói hai lời chỉ huy ba người: Lưu Tam Cân, Lý Qua Tử, Cố Tứ Hải dời lò đốt xác ra xa xa, khuất dưới một bức tường thấp, tránh đi đèn nhiếp phách.
Còn về tùy tùng của Nguỵ Vũ, Ngụy Nguyên Cát, hắn ta là một tên ngay cả một đồng tiền cũng không có, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Hà dọn lò đốt xác đi mà không dám nói một câu gì.
Cũng may là hắn ta không dám nói, nếu như dám nói, Tần Hà có cả một trăm biện pháp để dạy hắn ta cách làm người.
Không còn Nguỵ Vũ, đến cả một tên học đồ thiêu thi ngươi cũng không phải, quan thiêu thi một đồng tiền cũng là quan, đừng có mà không coi quan thôn là cán bộ.
Tần Hà càng dần càng phát hiện ra, có đôi khi một cái đồng tiền đại biểu thân phận này cũng rất hữu dụng.
Đương nhiên là cũng có người đến khuyên.
Những người như là Từ Trường Thọ cùng Lão Lương Đầu.
Người đều ngơ cả ra.
Dưới đèn nhiếp phách an toàn như vậy mà ngươi lại không đốt, ngươi chạy đi xa thế làm cái gì?
Có phải là đầu óc có vấn đề hay không?
Nhưng mà quay đầu nghĩ lại, đúng là Tần Hà cứ cách tầm một ngày là lại bị động kinh một lần.
Vốn chính là đầu óc có vấn đề a.
Được rồi, cứ kệ hắn đi.
Người ta đường đường là quan thiêu thi, bản lĩnh lớn, vẫn ứng phó được.
Từ Trường Thọ lắc đầu thở dài: “Hình như là bệnh này càng ngày càng nghiêm trọng rồi, phải tìm cách trị thôi.”
Sau khi trời tối, đội xe vận chuyển thi thể đến.
Người khác thì đều là mỗi người lấy một bộ bỏ vào lò đốt xác, ngược lại Tần Hà thì hay rồi, trực tiếp đẩy luôn cả một xe chở thi thể đi, trên đó có chừng sáu bộ thi thể, đây là số lượng công việc hai ngày của một thợ thiêu thi bình thường.
Cả đám vừa nhìn chính là trợn mắt há hốc mồm, Ngụy Nguyên Cát thực sự là không nhịn được nữa, vội vàng đuổi theo: “Ngươi lấy một lần nhiều thi thể như vậy làm cái gì?”
“Hôm qua ta chỉ đốt một bộ thi thể, không hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay ta phải bổ sung lại, cái này gọi là tận tâm và coi trọng công việc của mình, biết chưa?” Tần Hà vẫn tiếp tục đẩy xe, chẳng thèm để ý tới hắn ta.
Ngụy Nguyên Cát bị nói đến không nói nên lời, mặt đỏ lên, đến cả một câu phản bác cũng không nói được.
Từ Trường Thọ thấy vậy, chạy đến choàng vai hắn ta, nói trấn an: “Nguyên Cát lão đệ đừng nóng giận, vị tiểu huynh đệ này của ta nơi này hơi có chút bệnh.” Nói rồi hắn ta chỉ chỉ vào đầu của mình.
“Thật sự là có bệnh?”
Trên mặt Ngụy Nguyên Cát lộ ra sự kinh ngạc.
“Từ quê quán chạy nạn đến kinh thành, cả một cái dòng họ chỉ còn sót lại một mình hắn, bị kích thích.” Từ Trường Thọ gật đầu một cách cực kỳ nghiêm túc.
“Ôi, nói như vậy thì cũng thật là đáng thương.” Trong nháy mắt, Ngụy Nguyên Cát đã tìm được bậc thang, nói: “Hay là, ta lại cho hắn thêm một xe thi thể nữa?”
“Ài, vậy cũng không cần đâu.”
Từ Trường Thọ nhìn Ngụy Nguyên Cát với vẻ mặt hoảng sợ, vội xua tay giống như đang quạt gió.
Ngụy Nguyên Cát cũng phát hiện ra mình nói mà không suy nghĩ, lúng túng ho nhẹ hai cái, nói: “Ta biết một người có thể xem bệnh thần kinh.”
“Ai?”
“Đầu phố Trường Lăng ở Kinh thành, là một tên coi bói mù.”
“Coi bói, không liên quan a?”
“Nhưng có người nói ông ta có thể xem bệnh này.”
.....
Tần Hà dừng xe cút kít lại, nhìn về phía hai người đang thì thầm, khuôn mặt hơi đen lại.
“Các ngươi mới có bệnh, cả nhà các ngươi đều có bệnh.”
Lời nói khó nghe, Tần Hà dứt khoát đóng thuận phong nhĩ lại, loay hoay chuẩn bị thiêu thi thể.
Sáu bộ thi thể này không có phúc phận, ngã xuống ngay vào đêm trước ôn dịch được giải quyết.
Lò đốt xác hơi nhỏ, không lớn như ở lò hỏa táng nên Tần Hà chỉ có thể phối hợp lại.
Một bộ thi thể hơi lớn một chút thì phối hợp với bộ thi thể hơi nhỏ một chút, cùng bỏ vào lò.
Ôn thi không có bộ nào không hoàn chỉnh, cho nên việc thanh lý thi thể không hề phiền phức, chỉ cần rửa sạch mặt mày cùng tay chân thi thể, rồi phủi bớt vôi bột dính trên quần áo, vậy là coi như hoàn thành.
Xúc than đá bỏ vào lò, nhóm lửa đốt than đá, bắt đầu thiêu thi.
Có một bộ thi thể trong đó run rẩy một cái, mặc dù không có bật xác, nhưng vẫn khiến cho Tần Hà vui vẻ không thôi.
Điều này chứng tỏ rằng việc tránh đi đèn nhiếp phách là có tác dụng.
Sau đó chính là thời gian chờ đợi.
Tần Hà cố nén cái xúc động muốn lấy đá lửa ra xuống, đợi hơn hai canh giờ.
Thi thể hỏa táng xong, một người là tá điền làm ruộng, một người là tiều phu trên núi.
Người bình thường cuộc sống cũng bình thường, không có gì đặc biệt, cuộc sống trôi qua cực kỳ kham khổ, một trận ôn dịch đánh tới, cả nhà không còn sót lại được mấy người.
Phần thưởng: Một quả trái cây sức mạnh, một bản «Thuật mài khí».
Thuật mài khí: Học tập thuật này, ngài có thể mài vũ khí sắc bén đến mức độc nhất vô nhị, không gì không phá được.
Tần Hà cười.
Thi thể bình thường có thể cho ra phần thưởng như vậy đã là rất không tồi.
Quan trọng nhất là rất thực dụng, đặc biệt là đối với đinh trấn thi.
Đinh trấn thi chỉ là một cái đinh thông thường, độ sắc bén đều tùy thuộc vào việc tiệm rèn làm như thế nào.
Có thuật mài khí này, có thể làm đinh trấn thi lớn hơn.
Tần Hà vừa có ý định muốn thăng cấp đinh trấn thi thì lại gặp được chiếu manh.
Coi như không tệ.
Phần thưởng được xuất ra từ người tiều phu kia, mỗi ngày mài dao đốn củi, đã luyện được tay nghề mài dao.
Kiên quyết học tập thuật mài khí, bỏ trái cây sức mạnh cào trong nách không gian, xúc tro cốt vào thùng, Tần Hà tiếp tục đốt xác.
Lại bỏ hai bộ thi thể vào lò.
Cứ theo trình tự mà làm.
Nhưng vào lúc này, doanh địa của thợ thiêu thi lại bị khuấy động lên, có người sợ hãi hô lên: “Trúng ôn dịch rồi.”
Toàn bộ đám thợ thiêu thi trở nên rối loạn, chạy chạy, kêu la, có người vẻ mặt sợ hãi bưng chặt lấy miệng mũi.
Tần Hà vội chạy đến xem xét, hai tên thợ thiêu thi thành Bắc ngã nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy, cẩn thận nhìn kỹ, trên thân cũng đã nổi lên lít nha lít nhít u cục màu đen, rõ ràng là dịch chuột.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu, hai người ngã xuống giống như là thổi lên một tiếng còi hiệu, bên này còn chưa kịp xử lý, bên kia đã có ba tên thợ thiêu thi ngã xuống.
Hai người thuộc lò hỏa táng thành Tây, một người thuộc lò hỏa táng thành Nam.