Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 70 - Chương 70 - Chết Sớm, Sớm Siêu Thoát

Chương 70 - Chết sớm, sớm siêu thoát
Chương 70 - Chết sớm, sớm siêu thoát

Nguỵ Vũ thề, nếu mà sau này hắn ta tìm được tên Thanh Ngưu Đại Tiên kia, nhất định khiến tên kia chết chìm trong phân trâu.

Để ngươi không có việc gì đi đâm phân trâu, đồ biến thái.

Lời thề này của Nguỵ Vũ cũng không phải tùy tiện phát ra, hắn ta là thực sự chuẩn bị đi tìm người.

Để biểu đạt xin lỗi, Thường Ôn đã nói cho hắn ta kích thước ngón tay đâm phân của Thanh Ngưu Đại Tiên kia.

Ngón tay đó khác hẳn với người bình thường, nói thẳng ra chính là béo, hơn nữa còn không phải là chỉ là hơi béo.

A!

Loạn thế phủ xuống đầu, ngươi muốn tìm một tên quỷ chết gầy, đầy đường.

Nhưng ngươi muốn tìm một tên mập.

Vậy thì không nhiều lắm.

.....

Nắng ấm gió mát, Tần Hà vắt chéo chân nằm ở trên xe ngựa, tâm trạng rất tốt.

Mục tiêu lớn nhất của chuyến đi này đã đạt được, công đức đã được gia tăng đến 4 vạn, hơn nữa vẫn còn đang tăng trưởng.

Mấy thợ thiêu thi khác cũng rất đắc ý.

Mỗi người đều trộm giấu đi một túi màn thầu bột trắng.

Cái ngày mà Phi Ngư Vệ nhổ trại kia, lúc đó đã là gần đến hừng đông, nhà bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn cho cả một doanh trại.

Nhưng có thể là do nhổ trại quá vội vàng, căn bản không nhớ đến việc mang đi.

Thế là toàn bộ số bánh đó lại hời cho đám thợ thiêu thi lò hỏa táng thành đông.

Người nào người nấy ăn no đến bụng căng tròn, ăn không được liền cầm lấy cất đi.

Cất hai ba ngày, Tần Hà đều đã ngửi thấy mùi, nhưng đám thợ thiêu thi vẫn coi đó là bảo bối.

Bọn họ còn bàn bạc là mỗi người góp ra hai cái màn thầu để cho đám thợ thiêu thi ở lại trông giữ lò hỏa táng làm lễ gặp mặt.

Loạn thế người cùng khổ, chưa từng có ai ngại thiu.

Trên đường trở về thành, duệ sĩ Phi Ngư gào thét qua lại, tuấn mã vung lên từng trận bùn đất.

So sánh với đó, Ngũ thành Binh mã ty giống như là một ông già lưng còng chậm chạp, đi huyện Phòng mất một ngày một đêm, khi trở lại kinh thành cũng mất một ngày một đêm.

Ngày hôm sau khi mặt trời đã ngả về tây, đoàn người Tần Hà cuối cùng cũng đã về tới lò hỏa táng.

Toàn bộ lò hỏa táng đều yên lặng, không có ai ra đón chào bọn họ hay là chỉ đi ra tò mò nhìn xem một chút.

“Ngu ngốc, còn nói chia cho bọn họ một ít bánh màn thầu bột trắng, không cho nữa không cho nữa.”

Lão Lương Đầu thấy vậy, lập tức hơi nóng giận, ông ta đã tưởng tượng trước cái cảnh “áo gấm về quê”, ông ta lấy ra rượu đã cất giấu vừa uống vừa nổ chuyến đi đến huyện Phòng lần này, cảnh tượng kia đẹp a.

Nhưng tình huống bây giờ.... Đẹp cái hiu quạnh.

“Ách, cũng không cho nữa.”

“Không cho không cho, ta cũng không cho.”

Lưu Tam Cân cùng Lý Qua Tử cũng tới tấp tỏ vẻ khó chịu, cả đám đem màn thầu vừa mới đóng góp ra rồi phân chia lại lần nữa.

Tần Hà nhìn về phía lò hỏa táng trống vắng, lòng hơi hơi chùng xuống.

Trong không khí, như có như không mùi máu tươi quanh quẩn.

Lúc này phòng trực ban mở cửa, Dương Bạch Đầu đi ra.

“Dương lão, những người khác đâu rồi?”

“Chết rồi.”

Dương Bạch Đầu trầm mặc trong chốc lát, nói ra hai chữ.

Tiếng nói không lớn, nhưng lại như sấm sét nổ vang.

Bầu không khí vào giờ khắc này như chợt ngừng lại, sắc mặt Từ Trường Thọ đại biến, sợ hãi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đêm hôm trước, mật thám Địch Lỗ tập kích nơi này.....”

Sau khi nghe Dương Bạch Đầu kể lại, đám người mới biết chuyện xảy ra vào đêm hôm trước.

Nói đến quá trình thì rất đơn giản, nhưng lại đủ để cho tất cả những thợ thiêu thi ở đây cảm thấy thê lương.

Mật thám Địch Lỗ đột ngột tập kích lò hỏa táng thành Đông, vào từng phòng giết người, ba người Lăng Trung Hải, Cao Lâm Khôn, Lý Thiết thấy tình thế không ổn thì lập tức chạy trốn, may mắn trốn thoát.

Nhưng những thợ thiêu thi bị nhốt ở trong phòng thì không được may mắn như vậy, toàn bộ đã bị giết chết.

Trong vòng một đêm, lò hỏa táng thành Đông trở thành tử địa, đợi đến khi ba người Lăng Trung Hải mang theo Phi Ngư Vệ về tới, mật thám Địch Lỗ đã sớm bỏ trốn mất dạng.

“Tối hôm nay tất cả được nghỉ, ba người Lăng Trung Hải đã đi Binh mã ty bên kia nhận thợ thiêu thi mới rồi, ngày mai mới có thể khởi công.” Dương Bạch Đầu nói, nói xong liền trò chuyện vài câu cùng Từ Trường Thọ, lắc lắc đầu đánh giá.

Đám thợ thiêu thi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt ngơ ngác.

Thi thể bật xác tấn công người thì chỉ chết một thợ thiêu thi, Địch Lỗ tập kích, chết cả đám.

Thế đạo này, so với hung thi, người còn đáng sợ hơn nhiều.

Không còn có ai nói thêm câu gì, đều yên lặng ở về phòng thiêu thi của mình.

Địch Lỗ tập kích đã kéo đám thợ thiêu thi vừa mới dâng lên một tia hy vọng về cuộc sống tương lai trở lại thực tế.

Tần Hà cũng trở về phòng thiêu thi.

Mấy ngày trôi qua, phòng thiêu thi đã phủ một lớp bụi, tất cả vẫn y như lúc Tần Hà rời khỏi.

Mục đích của Địch Lỗ đến đây đúng chỉ là để giết người, gọn gàng mà linh hoạt, không phóng hỏa, cũng không lục lọi.

Nằm lên chăn đệm đặt đầu lên gối, trong lòng Tần Hà như có một ngọn lửa đang đung đưa.

Thế giới này có hai vấn đề triết học cuối cùng có thể giải quyết được chín mươi phần trăm sự phiền não.

Một cái là liên quan gì đến ngươi.

Một cái là liên quan ta cái rắm.

Kể từ khi Tần Hà cứu được một nữ tử rồi suýt chút nữa mất mạng, đã lấy đó làm lời răn.

Lúc nào cũng phải cảnh giác.

Bản thân mình chỉ là một tên thợ thiêu thi thuộc về tầng lớp bẩn thỉu thấp kém nhất ở Triều Đại Lê này.

Mỗi ngày đốt xác nhận lấy phần thưởng là đã đủ an nhàn.

Thợ thiêu thi à, không có cái này thì có cái khác, không bị Địch Lỗ giết chết thì cũng bị thi thể tấn công chết.

Bận tâm nhiều như vậy làm gì chứ? Đâu có đụng chạm đến mình.

Tám tên số mệnh ti tiện, hai tên rụng răng nói chuyện không rõ, hai tên cà lăm, lắp ba lắp bắp, cũng không biết là Binh mã ty sao lại coi trọng bọn họ, ba người một thân lở loét thối rữa, nhìn không cũng đã dọa người, còn có một tên điếc, không có việc gì lại nhìn về phía người khác ngây ngô cười, cả miệng đầy là răng vàng có thể thúi chết người.

“Số mệnh ti tiện, chết sớm sớm siêu thoát thôi!”

Tần Hà mắng một câu, cuộn chăn lại, ngủ.

Xóc nảy một ngày một đêm, mệt mỏi.

Qua một hồi lâu, Từ Trường Thọ đẩy cửa đi vào, thấy Tần Hà đang ngủ, thở dài một tiếng lại quay người rời đi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Rốt cuộc đây là cái thế đạo cứt chó gì.”

Cửa phòng đóng lại, Tần Hà mở mắt ra.

Đứng dậy tìm khắp phòng một vòng, tìm một cách tỉ mỉ, cuối cùng, hắn tìm được một chỗ bị thủng trên cửa sắt.

Chỗ khuyết rất mới, là do bị đao chém tạo ra.

Đây là do một tên Địch Lỗ chặt khóa phá cửa để vào mới tạo thành.

Tần Hà thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Ngươi đã chặt hỏng cửa sắt của ta, vậy nên chuyện này không thể coi là không liên quan đến ta.”

Từ trong nách móc ra một cái xẻng lớn màu đen, Tần Hà tung người nhảy lên nóc nhà đi ra ngoài, lóe một cái biến mất không thấy bóng dáng.

Bình Luận (0)
Comment