Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 708 - Chương 708: Nhất Định Phải Có Một Kẻ Rời Đi

Chương 708: Nhất định phải có một kẻ rời đi Chương 708: Nhất định phải có một kẻ rời điChương 708: Nhất định phải có một kẻ rời đi

"Quỷ ở thế giới này có vẻ hơi hung ác đấy." Trong lòng Vương Thiết Trụ có hơi e ngại, ở trong thế giới này người ta rất ít sử dụng cái từ "quỷ", phần lớn đều gọi bằng các từ miêu tả như linh dị chỉ vật, linh dị chi chủ.

Thông qua nghe ngóng trên đường phố, Vương Thiết Trụ có thể cảm nhận được sự sợ hãi của thế giới này với linh dị chỉ vật.

Cho dù là người tu luyện, cũng không có bao nhiêu cảm giác an toàn, chỉ sợ tránh không kịp.

Trước đó vài ngày, ở thành Lâm An này đã xảy ra một sự kiện linh dị cấp siêu đại khủng bố, vô số đã người chết, thành Lâm An đến hiện tại vẫn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi run rẩy và nỗi khiếp sợ khủng bố khi đó.

Màn đêm vừa buông xuống là cả tòa thành liền giống như chết lặng, ngay cả chó cũng không dám sủa loạn.

Nếu ai không sợ, vậy kẻ đó nhất định là có vấn đề.

"Ngươi sợ à? Vậy thì bỏ qua thôi?"

Lúc này Lamborgh lại nghiêng đầu bò, liếc mắt nhìn Vương Thiết Trụ một cái.

Cái nhìn này ẩn chứa ba phần khinh miệt, ba phần xem thường, cộng thêm bốn phần trào phúng.

Con bò miệt thị!

Vương Thiết Trụ biết rất rõ là Lamborgh đang cố ý khích nó, nhưng nó vẫn không nhịn được.

Ai miệt thị nó thì nó cũng có thể nhịn, nhưng duy chỉ có Lamborgh là không được.

Người giành một hơi thở, Phật tranh một nén nhang. .

Với tư cách quy tiên nhân cưỡi trâu, há có thể bị "tọa ky" khinh bỉ?

Một hơi này nếu là không tranh, ngày mai cái con bò này sẽ dám cưỡi lên đầu nó.

"Sợ hãi, hừ hừ, không phải là sự kiện linh dị sao, làm như ai chưa từng thấy vậy." Vương Thiết Trụ khoanh tay trước ngực, khinh miệt nói: "Nhà nào, mai ngươi dẫn đường đi!"...

Qua ngày hôm sau, Vương Thiết Trụ đi tới Lương gia.

Khi vừa gặp được chính chủ, nó liền bị dọa đến nhữn chân.

Khá lắm, âm khí ngất trời, không khác gì tiến vào quỷ vực.

Quỷ ảnh tầng tầng, quỷ khóc sói gào.

Cũng chính là nhờ Lương gia phong cấm tốt, nếu không toàn bộ Lương gia cũng đã bị bao phủ trong âm khí rồi.

Chính giữa âm khí, một con lang yêu với quỷ ảnh vây quanh, tà mị âm lệ, đứng trên bờ vai chính chủ, vẫn luôn cười lạnh.

Càng quan trọng là, chính chủ, lại là một cường giả Đạo cung cảnh!"

"Con bò chết bầm!!"

Vương Thiết Trụ lập tức thâm mắng chửi một câu, da đầu không khỏi run lên từng hồi.

Giờ phút này chính chủ đang ngồi đoan tọa trong trung tâm của một pháp trận màu máu, hai tay bấm niệm pháp quyết, một đám khí nguyên linh màu xanh bảo vệ đầu ông ta, ngăn cách âm khí đáng sợ ở gần ngay trong gang tấc kia.

Rất rõ ràng, chính chủ đang rơi vào thế hạ phong, không có cách nào đối kháng với linh dị, chỉ có thể dùng bí pháp cùng trận pháp để bảo vệ đầu óc minh mẫn, tránh cho tẩu hỏa nhập ma.

Chỗ kinh khủng nhất của linh dị chính là ở đây, nếu không có cách nào đuổi được nó đi, nó sẽ luôn bám lấy như hình với bóng, hơn nữa còn không ngừng xâm nhập. Việc này cũng thể hiện độ mạnh mẽ của người tu luyện so với người bình thường, người tu luyện có nhiều thủ đoạn, có thể chống đỡ được lâu hơn, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là có thể chống đỡ lâu hơn mà thôi.

Nếu cuối cùng không thể giải quyết tận gốc kiếp nạn linh dị này, chuyện thân tử đạo tiêu cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Chính là thứ này, ngài xem nên giải quyết thế nào, sau khi chuyện thành công, Lương gia tất có trọng tạ." Dẫn Vương Thiết Trụ tiến vào Lương gia là một tên quản gia tuổi trung niên, trong mắt chứa đầy vẻ sợ hãi.

Theo lẽ thường thì khi dẫn Vương Thiết Trụ đi vào, ông ta phải đi ở phía trước, nhưng lúc này ông ta lại trốn trốn tránh tránh, nép mình sau lưng Vương Thiết Trụ, hai chân run lẩy bẩy.

Nếu không phải có gia chủ ở đây, sợ là ông ta đã sớm chạy mất dạng rồi.

Hạo thiếu gia "tự vẫn" suýt mất mạng, ông ta cũng không muốn nối bước đi theo Lương Hạo.

Vương Thiết Trụ nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng muốn nói "Tiểu nhân đạo hạnh có hạn, còn xin ngài mời cao minh khác", nhưng kết quả còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nó đã liếc thấy mấy bộ thi thể nằm ở cách đó không xa.

"Tình huống gì vậy?" Vương Thiết Trụ vô thức hỏi. "A, bọn họ cũng là người tới giải quyết linh dị, tới trước ngươi." Quản gia nhìn trái nhìn phải rồi nói, sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Còn có một vài người không chết ở trong đây, chết ở bên ngoài."

"Bên ngoài?" Vương Thiết Trụ không hiểu.

Đến lúc này quản gia mới nhìn thẳng vào Vương Thiết Trụ, trả lời: 'Là như vậy, ngươi đã bóc bảng tiến vào, như vậy giữa linh dị này cùng ngươi phải có một kẻ rời đi."

Vương Thiết Trụ: "..."

Giờ khắc này, Vương Thiết Trụ rất muốn giậm chân chửi tục.

Rớt xuống hố rồi, hơn nữa còn là một cái hố to.

Lương gia không phải là một nhà giàu bình thường, nhà giàu bình thường không thể có cường giả Đạo cung cảnh trấn thủ, nói không chừng Lương gia này có thể chính là thế gia đại tộc của thành Lâm An.

Về phân lời nói của quản gia, Vương Thiết Trụ tin tưởng.

Những thế gia đại tộc này chẳng có được mấy người tốt, một khi không tuân theo lời bọn họ, giết chết mấy người cũng không phải là chuyện gì lạ cả.

"Cái đó, ngươi giải quyết đi, xong việc thì gọi ta." Quản gia không có tâm trạng để ý tới Vương Thiết Trụ, ông ta bị rút thăm trúng nên mới phải dẫn đường tiến vào nơi này. Nơi đây là đại bất tường, không ai tự nguyện đi vào, cuối cùng phải chọn rút thăm trong đám quản gia, người nào xui xẻo người đó dẫn đường, vừa rồi ông ta xui xẻo, bị rút trúng.

Vừa nói xong, quản gia liền nhấc chân chạy đi.

Vương Thiết Trụ sao có thể để ông ta chạy đi như vậy, giơ tay kéo lại ông ta, nói: "Ngươi phải nói rõ ràng với ta tiền căn hậu quả chuyện này, bằng không sự kiện linh dị này không thể giải quyết."

"Ta... Cũng không rõ ràng lắm."

Quản gia giấy giụa theo bản năng, hoàn toàn không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Ông ta chỉ là một tên quản gia cấp thấp chuyên dẫn người đi đào mương kiếm chút tiền công, không muốn bỏ mạng ở nơi này.

"Ngươi không nói rõ ràng thì ta sẽ không để ngươi đi!" Vương Thiết Trụ sao có thể để ông ta được như ý, hôm nay dù là ngỏm thì cũng nhất định phải kéo một tên đệm lưng.

Muốn chạy, không có cửa đâu!

Quản gia thiếu chút nữa đã bật khóc, thấy không lay chuyển được Vương Thiết Trụ, ông ta cuối cùng cũng chỉ có thể ngắn gọn nói ra hết toàn bộ những gì ông ta biết đến:

"Ai nha, chính là... mang ra từ... cửa chữ Hợi của Trấn ma tỉ "

"Có một tên thợ thiêu thi nào đó nói rằng hắn nhìn thấy linh dị chi vật này, hình như là tàn hồn của một con lang yêu, nó còn khiến người ta tự sát."

"Ta chỉ... Chỉ biết những thứ này, hết rồi."

Vương Thiết Trụ vừa nghe được một nửa đã ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức nghiêng đầu hỏi: "Ngươi vừa mới nói, thợ thiêu thi?!"
Bình Luận (0)
Comment