Chương 758: Thần miếu mọc lên
Chương 758: Thần miếu mọc lênChương 758: Thần miếu mọc lên
Mấy ngày sau, thành Lâm An.
Thúy Thanh Lâu địa điểm cũ, Chương gia chốn cũ.
Một toà thần miếu mới tinh đột ngột từ mặt đất mọc lên, không thể nói là vàng son lộng lẫy, nói là khí thế to lớn thì vẫn còn chưa đủ.
Kỳ hạn một tháng mà Ngụy Vũ cho Vưu Văn Cừ, thực sự quá gấp.
Dưới điều kiện khuyết thiếu như vậy, có thể san được mặt bằng, trải lên đá xanh, lại xây dựng được chủ miếu như thế thì đã được coi là dốc hết toàn lực rồi.
Nhưng dù thế nào, có thể xây dựng lên một tòa thần miếu chiếm cứ khu vực lớn ở vị trí trung tâm náo nhiệt nhất thành Lâm An, cũng đã là cực kỳ không dễ dàng.
Là phần được chăm chút nhất, chủ miếu có ba mươi sáu cột chống, so với cửa lớn Hoàng cung còn cao hơn mấy phần.
Mà hạch tâm nhất trong chủ miếu, chính là tượng thần Thanh Ngưu tiên nhân.
Tượng thần cao lớn như tháp, tiên nhân đứng dắt thanh ngưu, khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt thâm thúy giống như vực sâu nhìn về phía phương xa.
Dường như ánh mắt ấy có thể nhìn xuyên thiên cổ, vừa như là liếc mắt một cái liền có thể xem thấu lòng người.
Dáng người tiên nhân cao gầy đĩnh bạt, lưng thẳng như vách, eo hông rắn chắc, hình thành đối lập rõ ràng với thanh ngưu toàn thân cơ bắp tựa như Cầu long ở bên cạnh. Nhưng sự đối lập như vậy, càng nổi bật lên sự thần bí và thong dong của Thanh Ngưu tiên nhân.
Hôm nay là ngày miếu Thanh Ngưu tiên nhân khai trương, dân chúng Kinh thành, tất nhiên là nghị luận ầm ï.
Miếu, là một nơi vô cùng nhạy cảm.
Dân chúng muốn bái thần cầu tiên, đa phần đều là đi tới một vài nơi rừng hoang núi vắng mà len lén bái.
Linh hay không linh thì một lời khó nói hết.
Nhưng quy củ chỉ có một, bái thân có nguy hiểm, vào miếu phải cẩn thận.
Nếu bái thần một cách công khai, quan phủ có thể bắt ngươi, cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Mà hiện tại, ngay khu vực trung tâm của thành Lâm An, lại quang minh chính đại dựng lên một ngôi miếu, hơn nữa là được xây dựng trên địa điểm cũ của Thúy Thanh Lâu, còn cưỡng chế phá hủy Chương gia không hề yếu.
Nghe nói Chương gia kia hiện tại vô cùng thê thảm ưu sầu, mất đi tổ nghiệp không nói, bạc đền bù cho việc phá bỏ và di dời cũng chẳng lấy được.
Cũng không thể nói là không lấy được, mà đó là "quyên tặng”.
Về phần là tự nguyện quyên hay là bị ép quyên thì không thể nói rõ được.
Dù sao thì Chương gia uống gió tây bắc, dùng vẻ mặt nghĩa chính từ nghiêm nói, là tự nguyện quyên tặng.
Dân chúng sao, thích xem nhất chính là náo nhiệt.
Thần miếu vừa khai trương, khá lắm, một đám người đông nghìn nghịt như mây đen che đỉnh, vây chặt thần miếu đến một giọt nước không lọt. Người nào người nấy đều cố sức vươn cao cổ nhìn vào bên trong, chính là muốn xem thứ mới lạ.
Nhưng... Không có ai dám bái.
Chỉ nhìn xem mà không bái.
Nguyên nhân rất đơn giản, miếu mới khai trương, Thành vệ quân cùng Phủ nha liên thủ duy trì trật tự.
Ngay dưới mí mắt quan phủ, không ai dám tiến lên làm kẻ tiên phong.
Nếu như vừa quỳ xuống, quan phủ liền tóm ngươi ngay tại chỗ, vẩy chẳng phải là quá oan uổng sao.
Loại chuyện này, quan phủ đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.
Cái này được gọi là câu cá chấp pháp, chỉ đợi ngươi mắc câu.
Cái gì?
Quan phủ không thể nào làm ra chiến trận lớn như vậy để bắt người, biện pháp xử lý người có rất nhiều, đây là cởi quần đánh rắm, đơn thuần là dư thừa?
Câm miệng.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nhất quyết không thể làm chim đầu đàn lúc này.
Muốn làm, cũng phải là thứ hai, đợi người khác thăm dò sâu cạn trước rồi nói sau.
"Lên đi!"
"Mau bái nhat"
"Còn chờ cái gì nữa?” "Đúng vậy, ai chen đến trước nhất thì mau bái đi, mau mau, tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch đây này."
"Đừng đẩy, còn chen nữa thì mang thai bây giời"
Bên ngoài tượng thần, dân chúng chen lấn xô đẩy, kêu gào giật dây.
"Ta ra mười bí ngân tệ, ai lên bái đầu tiên, lập tức cho!"
Cuối cùng, trong đám người có một tên xem trò vui không chê chuyện lớn, bắt đầu chơi trò có trọng thưởng tất có dũng phu.
Mười bí ngân tệ không tính là nhiều, nhưng tuyệt đối cũng không phải là ít.
Dân chúng bình thường, làm cả một năm cũng chỉ có số này.
"Tại"
Lúc này, một lão mù ăn mặc lam lũ run run rẩy rẩy giơ tay lên.
Người này họ Trình, được mọi người gọi là Trình Hạt Tử, tóc tai rối bời, toàn thân mụn mủ, là ăn mày ở khu vực phụ cận này, trong nhà chỉ có bốn bức tường, ai gặp cũng đều tránh xa.
Sức hấp dẫn của mười bí ngân tệ, đối với Trình Hạt Tử có hôm nay không có ngày mai mà nói, không thua kém gì với lão quang côn vạn năm nhìn thấy hoa khôi của Thúy Thanh Lâu.
Một cái mạng rách nát, đánh cược một lần thì cũng có sao.
Kết quả là, Trình Hạt Tử nhận lấy mười bí ngân tệ, sau đó trong tiếng hò hét ầm ï của đám người dẫn dắt, bịch một cái quỳ xuống dưới chân tượng thân.
Không sai, chính là dưới chân. Đám người đông đúc chen chúc, đã đến ngay trước mặt tượng thân cao lớn.
Trình Hạt Tử quỳ xuống, đầu còn chưa cao bằng bắp chân thần ngưu.
"Thanh Ngưu tiên nhân, Trình Hạt Tử ta hôm nay cược mạng, bái thần thân ngài, cầu ngài bố thí, để cho ta sinh thời còn có thể nhìn thấy ánh sáng một lần, nếu như tiên nhân linh nghiệm, Trình Hạt Tử ta sẽ quỳ canh cửa cho ngài đến khi mạng sống này kết thúc." Trình Hạt Tử mở miệng cầu nguyện, dập đầu.
Lời này, một nửa là giả, một nửa là thật.
Muốn nhìn thấy ánh sáng là thật, còn quỳ canh cửa cho đến hết đời thì hoàn toàn là nói bừa.
Ông ta không biết là, tiên nhân mà ông ta bái là Thanh Ngưu Đại Tiên.
Vị đại tiên này vẫn đang luyện tâm trong hồng trần, chỉ thích hít thở không khí đầy bụi đất của hồng trần, cho nên lúc này đại tiên đang chen chúc trong đám người đông nghìn nghịt kia kìa.
Giật dây người khác bái thân, cũng có phần của hắn.
Ngươi nói một vị tiên nhân như vậy, có thể không linh nghiệm sao?
Trông thấy ánh sáng?
Đây coi là nguyện vọng gì?
Người gan dạ dám quỳ bái đầu tiên, không quan tâm là vì cái gì.
Chỉ để ngươi trông thấy ánh sáng, đây hoàn toàn là xem thường Thanh Ngưu Đại Tiên a.
Biu - Mắt chó khắc kiml Ngay sau đó, Trình Hạt Tử vừa mới ngẩng đầu lên thì đồng tử vốn dĩ màu xám trắng của ông ta trong nháy mắt liền bắn ra hai luồng ánh sáng.