Chương 761: Song phương hợp tác
Chương 761: Song phương hợp tácChương 761: Song phương hợp tác
Ngay vào lúc thành Lâm An vẫn còn đang xôn xao náo động, Trấn ma tỉ.
Nơi này là âm u lạnh lẽo vạn năm không đổi, khắp nơi tràn ngập oán lệ chi khí, khiến cho người của Trấn ma ti cứ cách một khoảng thời gian thì nhất định phải thay phiên trực một lần.
Xua đi oán lệ chỉ khí bám vào trên người, bằng không nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng ở Trấn ma tỉ, lại có một loại người là ngoại lệ.
Chính là tạp dịch của Trấn ma ti.
Nói là tạp dịch, nhưng thực ra vốn là phạm nhân, tiến nhập vào Trấn ma ti làm khổ dịch, mỗi ngày ăn tro ăn trấu, thỉnh thoảng mới có thể đi lên trên mặt đất phơi nắng đám rận trên người, xua bớt âm tà chỉ khí, vĩnh viễn không có ngày đi ra khỏi Trấn ma thi.
Nếu như bất hạnh chết đi, liền trở thành khẩu phần lương thực cho yêu ma, hơn nữa rất nhanh sẽ có người thay thế.
Đại Cảnh Quốc không thiếu người.
Đã không thiếu người, vậy thì lại càng không thiếu phạm nhân.
Bên trong đường hành lang vừa âm u vừa lạnh lẽo ẩm ướt, Pháp Hải cùng Ngô Đức "lộc cộc lộc cộc" đẩy xe chở tử thi đi tới trước một hành lang bỏ hoang.
Phía trước đã không còn đường, cũng không thể gọi là không còn đường, mà là đường đã bị những thanh gỗ ngổn ngang chặn mất.
Phía trên cũng không được đánh số, chữ hay là hình vẽ gì. Cũng không cần thiết có những thứ này.
Mấy thanh gỗ chặn ngang đường kia đã thể hiện nơi này người sống chớ gần.
Về phần lý do tại sao không cho người sống tới gần, cũng sẽ không có ai giải thích cho ngươi, nhưng đây chính là điều cơ bản mà người của Trấn ma tỉ nên hiểu.
Có lẽ là bên trong từng bùng nổ sự kiện linh dị, có lẽ là bên trong nuôi ra một vài thứ kinh khủng, cũng có lẽ chỉ đơn giản là bỏ phế không dùng đến.
Hoặc có lẽ là do người nào đó nhàm chán, tìm mấy thanh gỗ chắn lên.
Tóm lại, vương triều nước chảy, Trấn ma ti làm bằng sắt, rất nhiều khu vực trong Trấn ma tỉ, cho dù là người của Trấn ma tỉ, cũng không thể nói rõ rốt cuộc bên trong có thứ gì.
"Được rồi, đừng nằm nữa, nơi này sẽ không có ai tới." Ngô Đức vỗ võ lên khung xe, nói với yêu nữ đang nằm trên xe giả bộ làm thi thể.
Yêu nữ mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, cào cào đầu tóc rối bời, vươn cánh tay ngọc duỗi cái lưng duyên dáng.
Đường cong xinh đẹp giống như là khối ngọc chạm khắc, làm cho người ta không khỏi máu nóng sôi trào.
Nhưng, đó cũng không bao gôm Ngô Đức và Pháp Hải.
Cả hai đều là người có đạo tâm kiên định, mị sắc khó lay.
Thoáng hơi có cảm giác là Pháp Hải, có điều hắn ta chỉ đơn thuần là muốn ăn thịt.
Hồ điệp, cũng có thịt.
Sự thực chứng miinh, người tu luyện chỉ cần không có tích cốc, cũng sẽ bị đói đến phát điên.
Pháp Hải, đã sắp đói đến cực hạn rồi.
"Nơi này phủ bụi ít cũng đã trên trăm năm, độ nguy hiểm không thể ước tính, nhất định phải vào trong sao?" Huyễn Điệp Yêu Nữ nhảy xuống xe, xuyên qua khe hở giữa các thanh gỗ quan sát chỗ sâu bên kia hành lang, đôi mi thanh tú không khỏi hơi nhíu lại.
Mấy ngày trước Huyễn Điệp Yêu Nữ được ăn cả ngã về không, cuối cùng cũng nhận được kết quả mong muốn.
Nàng và Ngô Đức, Pháp Hải đạt thành hợp tác, theo như nhu cầu.
Ngô Đức cùng Pháp Hải tìm kiếm di tích Trấn ma ti, Huyễn Điệp Yêu Nữ tìm kiếm tổ yêu, đồng thời do yêu nữ cung cấp bản đồ đại khái của Trấn ma tỉ.
Ban đầu song phương hợp tác còn xem như vui vẻ, nhưng sau mấy ngày, liền bắt đầu có mâu thuẫn.
Ngô Đức, Pháp Hải không tìm yêu, mà muốn dò xét Trấn ma ti, thông qua đó để tìm kiếm tung tích Đạo tổ, cho nên sau khi dò xét hết các nơi giam giữ yêu ma liền muốn xâm nhập vào những nơi phủ bụi trong Trấn ma tỉ.
Nhưng Huyễn Điệp Yêu Nữ thì hoàn toàn ngược lại, nàng muốn tìm kiếm tổ yêu, khả năng lớn nhất là tổ yêu đang bị giam giữ trong lồng giam tại một nơi nào đó.
Cho nên, khi nhìn thấy đường hành lang sâu thẳm phía bên kia, bản năng nàng là muốn từ chối.
"Ngươi chỉ cần cầm đèn đi theo phía sau là được."
Ngô Đức chí hướng kiên định, mặc dù ngay cả chính hắn cũng không biết là mình đang tìm kiếm cái gì, nói xong, hắn liên đưa ngọn đèn treo trên khung xe đẩy cho Huyễn Điệp Yêu Nữ, lại nói với Pháp Hải: 'Mập mạp, ngươi ngửi thử một chút, nơi này có mùi gì?"
Pháp Hải vươn đầu lưỡi, lại hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: "Khắp nơi này đều là mùi của yêu ma, rất khó để phân biệt rõ, nhưng hình như có tia xúi quẩy."
"Chuẩn bị chiến đấu!" Ngô Đức rút một thanh kiếm ngắn ra, lộ ra tư thế chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Pháp Hải thấy thế, cũng chậm rãi lấy ra hai cây hàng ma xử. Hai cây hàng ma xử kia được cầm trong tay hắn, trông không khác gì như đang cầm hai cây đũa.
Dứt lời, hai người phá hủy thanh gỗ chắn đường, bước từng bước tiến vào bên trong dò tìm.
Huyễn Điệp Yêu Nữ rớt lại phía sau mấy bước, nàng nhìn ngọn đèn yếu ớt trong tay một chút, cuối cùng không tình nguyện mà đi theo.
Ở cái nơi quỷ quái như vậy, cho dù nàng là yêu, cũng cảm thấy rùng mình.
Chỉ chốc lát sau, hai người một yêu liên biến mất ở lối rẽ đường hành lang.
Lại qua một lát sau, bên trong truyền ra tiếng Pháp Hải kêu sợ hãi: 'Nhện tỉnh aU