Chương 763: Chuôi kiếm
Chương 763: Chuôi kiếmChương 763: Chuôi kiếm
Viên hầu già nhìn Tiểu Điêu, Tiểu Điêu cũng nhìn viên hầu già.
Hai yêu nhìn chằm chằm vào nhau, lại không biết nên giao lưu thế nào.
Nghiêm chỉnh mà nói thì từ trước đến giờ hai chúng nó còn chưa từng trao đổi.
Tiểu Điêu đã đội đến nửa bước Luân hải cảnh, phần thực lực này cho dù là đặt ở thành Lâm An, cũng có thể đi ngang.
Nhưng nó một chưa hóa hình, hai không có mở miệng nói chuyện, vẫn luôn duy trì trạng thái thú. Còn độc lai độc vãng, không có chuyện gì thì đều ngâm mình trong hào hộ thành.
Không có ai biết rõ rốt cuộc nó đang làm gì.
Chuôi kiếm này, cũng không phải thứ tâm thường.
Viên hầu già liếc mắt một cái liền khẳng định.
Tiểu Điêu này, hẳn là đi qua nơi nào.
Nhưng viên hầu già không dám hỏi, thậm chí còn không dám đối mắt với Tiểu Điêu quá nhiều.
Suy cho cùng thì thực lực của nó chỉ còn lại có Dũng tuyền cảnh sơ kỳ, thậm chí còn bởi vì một vài nguyên nhân, thực lực chân chính đã rơi xuống Phàm thể cảnh.
Con chồn yêu trước mắt này, không chút khách khí nói một móng có thể đưa nó quy thiên.
Viên hầu già đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Ma Phi phạm tiện bị đòn. Còn là bị đánh đến mức không dám cáo trạng.
Nó đã từng nghe Ma Phi cùng Vương Thiết Trụ âm thầm oán trách, con chồn yêu này, là yêu duy nhất được người nọ tự tay ôm trở về, dùng rất nhiều đan dược trân quý mới cứu sống, đồng thời xây dựng nền tảng tu hành.
Bất kể là thực lực, địa vị hay là sự chênh lệch khá lớn về số lông trên thân song phương, cũng đủ để khiến cho viên hầu già cẩn thận từng ly từng tí.
Tiểu Điêu quan sát viên hầu già một hồi, cái đầu nhỏ khựng lại giống như đang tự hỏi rằng nên ở nhà chờ Tần Hà, hay là nên đặt thứ này ở nơi nào.
Qua thời gian mấy hơi thở, nó làm ra quyết định, vén đệm chăn Tần Hà lên, đặt thứ đen thui kia xuống dưới rồi phủ đệm chăn lại như cũ.
Làm xong xuôi hết thảy, Tiểu Điêu quăng cho viên hầu già một ánh mắt cảnh cáo, sau đó lại nhảy lên một cái, bò lên trên ống thông khói, biến mất.
Viên hầu già qua hồi lâu cũng không dám có cử động gì, mãi đến khi chắc chắn rằng Tiểu Điêu đã rời đi, mới cẩn thận từng ly từng tí đi đến bên cạnh đệm chăn, cúi người chăm chú quan sát.
Phát hiện, thứ kia thực sự là một đoạn chuôi kiếm.
Phía trên còn nhiễm lên từng tia từng sợi âm sát khí.
Cái khí tức này viên hầu già quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Rõ ràng là Trấn ma tÌ!...
Cũng vào lúc này, chỗ sâu Trấn ma tỉ.
Ngô Đức, Pháp Hải, Huyễn Điệp Yêu Nữ dọc theo đường hành lang tối đen một đường xuống dưới, đi về phía trước rất rất lâu.
Trấn ma tỉ chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, đã vượt khỏi nhu cầu giam giữ yêu ma.
Diện mạo ban đầu nhất của nơi này, nhất định không phải là nhà tù giam giữ yêu ma.
Mà càng giống như là một chỗ di tích.
Trong lúc tiến lên, Ngô Đức cùng Pháp Hải lần lượt chiến đấu với một sóng con nhện tinh, một sóng con gián tinh, còn có một con bọ chét với lực bật lên cực mạnh, cộng thêm ba sóng quỷ vật u minh đã có chút thực lực.
Không thể không nói, một đạo một tăng này liên thủ lại, đối phó với những vật sinh ra trong bóng tối này, có thể nói là được ông trời ưu ái.
“Oanhl"
Ngô Đức chém ra một đạo lôi kiếm, trong nháy mắt, lôi đình chi pháp chí dương chí cương đã đánh một con sát ma vừa mới thành hình tan biến không còn chừa lại chút gì.
"Mani mani hum, yêu ma chết cho Phật gia!"
Pháp Hải cũng là không kém chút nào, toàn thân bao phủ kim quang, pháp tướng La Hán lơ lửng trên đỉnh đầu, ở giữa đám sát quỷ đông lít nhít giết bảy vào bảy ra, không gì có thể ngăn cản.
Khiến Huyễn Điệp Yêu Nữ ở phía sau chỉ lo tự vệ nhìn mà mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Tăng nhân lợi hại như vậy, vô cùng hiếm thấy.
Nàng ta không biết là, khi còn ở thế giới Đông thổ, Tần Hà đã từng truyền pháp cho hai người.
Một bản é Kim Cương La Hán công ) , một bản Tử tiêu thần lôi công ) . Sau khi đi vào thế giới Thâm Uyên, hai bản công pháp này có thể nói là tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, khiến cho hai người như hổ thêm cánh.
Nếu không có tuyệt kỹ bàng thân, hai người dù thế nào cũng không dám xông loạn vào khu vực cấm địa của Trấn ma tỉ.
Nơi âm u có vô số linh hồn chi vật đáng sợ sinh sôi, cực kỳ nguy hiểm.
Cuối cùng, sau khi hai người giết sạch thêm một sóng yêu ma nữa, bọn họ có vẻ như đã đi đến trước điểm cuối.
"Róc rách", lại có tiếng nước xao động ở trong đường hành lang.
Lại đi thêm một hồi, một mảnh nước tối đen như mực, sâu không thấy đáy thình lình xuất hiện ở trước mắt.
Ngô Đức biến sắc.
Có nước, là tình huống bết bát nhất.
Tục ngữ nói núi không lấn nước, độ nguy hiểm dưới nước này còn cao hơn không chỉ một bậc so với đất hạn.
Nhất là dưới loại địa phương như Trấn ma tỉ, nguy hiểm sinh ra dưới nước chắc chắn là hơn rất nhiều.
Mấu chốt nhất là, ở dưới nước, thực lực bọn họ sẽ bị hạn chế.
Nếu đi xuống, độ nguy hiểm liền tăng lên gấp bội.
"Ngô Đức, nước này hình như là mới tràn vào!" Lúc này, Pháp Hải đột nhiên chỉ vào mặt nước trên đường hành lang nói.