Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 777 - Chương 777: Ngươi Gọi Nó Xem Nó Có Trả Lời Hay Không

Chương 777: Ngươi gọi nó xem nó có trả lời hay không Chương 777: Ngươi gọi nó xem nó có trả lời hay khôngChương 777: Ngươi gọi nó xem nó có trả lời hay không

Ngô Đức trợn tròn mắt.

Pháp Hải cũng trợn tròn mắt.

Vương Thiết Trụ thì trực tiếp há to miệng, sau khi phản ứng lại thì âm thâm giơ ngón tay cái cho Tiểu Điêu.

"Ngươi... Đây là của ta, của ta!"

Ngay khi vừa phản ứng lại Ngô Đức liền tức đến giơ chân, nhưng hắn quên mất rằng mình còn đang ở dưới đáy nước, khẩu khí quá lớn phá vỡ màn khí chân nguyên, suýt chút nữa đã tự khiến mình bị sặc nước.

Bộ dáng kia, cực kỳ giống nam hài bị cướp mất đồ vật mà mình ưa thích.

Cái đầu tròn nhỏ của Tiểu Điêu hơi nghiêng qua, nó liếc mắt đánh giá Ngô Đức một chút, trong đôi mắt hiện lên một tia trêu tức, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng sang Vương Thiết Trụ, hất hất đầu.

Ngôn ngữ cơ thể chính là ba chữ: Giải quyết hắn.

Vương Thiết Trụ liền hiểu, nó ho nhẹ một cái, đứng ở bên cạnh Tiểu Điêu, vừa cười vừa nói: "Cái này... Ngô đạo trưởng, trên phất trân châu cũng không có viết tên của ngươi, cho nên nghiêm chỉnh mà nói thì nó không thể coi là đồ vật của ngươi."

"Đây là đồ của Đạo môn ta, sao không phải là của ta chứ?!" Ngô Đức phản bác.

"Vậy... Ngươi có thể đại diện cho Đạo môn à?" Vương Thiết Trụ chớp chớp mắt.

"Ta..." Ngô Đức nhất thời nghẹn lời, lúc này Pháp Hải liền tiếp lời: "Nơi này chỉ có bốn chúng ta, trong chúng ta cũng chỉ có Ngô Đức là người của Đạo môn, hắn tất nhiên có thể đại diện cho Đạo môn rồi, quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, các ngươi làm như vậy, là không đạo đức."

"Quân tử?"

Vương Thiết Trụ sờ sờ cằm, lắc đầu: "Ta cùng Tiểu Điêu, là yêu, không có cách nói quân tử này."

"Phất trân châu thuộc vê Đạo môn, nó chính là của ta." Ngô Đức nói chắc như chặt đinh chém sắt, giọng điệu kiên quyết.

"Không đúng, trước kia có lẽ phất trân châu đúng là thuộc về Đạo môn, nhưng vấn đề là, nơi này đã hoang phế không biết bao nhiêu năm tháng, cho nên trước khi phất trần châu rơi vào trong tay ngươi, nó vẫn là vật vô chủ. Thế nên, nhanh tay có, chậm tay mất, tới trước được trước." Vương Thiết Trụ uốn nắn, nhưng trong lòng nó cũng không vững, lời nói càng đến cuối, giọng điệu cũng không tự giác mà yếu đi mấy phần.

Cái phất trân châu này đúng là di vật của Đạo môn, mặc dù tới trước được trước cũng là quy củ cũ.

Nhưng làm như vậy thì ít nhiều cũng mang chút vị "chiếm đoạt" của người khác.

Chẳng qua một báu vật như vậy, cũng không phải là một hai bí ngân tệ, tùy tiện là có thể lễ nhượng.

Tiểu Điêu không cướp đoạt từ trong tay Ngô Đức, mà là dựa vào thực lực lấy trước, không thể chỉ trích, cùng lắm thì cũng chỉ có thể nói là không khiêm nhường mà thôi.

Nhưng trong thế giới tu luyện này, bằng thực lực của Tiểu Điêu, nó không có đại khai sát giới cũng đã là "khiêm nhường” lớn nhất rồi. Đương nhiên, những điều này không phải là quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là. nó không thể hướng cùi chỏ ra bên ngoài, nó và Tiểu Điêu mới là cùng một bọn.

Việc không làm tốt, nếu như chọc giận Tiểu Điêu, nó sẽ có khả năng bị phòng thiêu thi số bảy khai trừ.

Nghĩ tới đây, Vương Thiết Trụ ưỡn ngực, đề nghị: "Chi bằng... Ngươi thử gọi nó một tiếng, nhìn xem nó có đáp lời hay không?"

"Ngươi... Ách -" Ngô Đức vừa nghe vậy thì lập tức giận dữ, tròng mắt trừng đến mức sắp lồi cả ra ngoài, trong cổ họng chỉ còn lại tiếng khò khè tức giận.

Nhưng cơn giận dữ này của hắn còn chưa kịp phát ra hoàn toàn, một chuyện khiến hắn càng khiếp sợ hơn đã xảy ra.

Chỉ thấy phất trân châu mà chồn yêu đang nâng trong tay đột nhiên bộc phát ánh sáng, hào quang sáng chói hơn so với trước đó không chỉ một lần, biến thành màu tím chói mắt.

Chồn yêu đắm chìm trong vầng sáng màu tím, giống như hòa làm một thể với ánh sáng, làm cho thân thể tuyết trắng của nó trở nên vô cùng tiên linh.

"A di cả nhà ngươi Phật ai, phất trần châu đây là... Nhận, nhận chủ?!" Pháp Hải thấy thế, ôm lấy cái đầu trọc lốc với hai hàng giới ba, trợn mắt há hốc mồm.

Phất trân châu thuộc về báu vật, đã sinh ra linh trí, vào khoảnh khắc nó nhận chủ, phất trần châu lại phóng ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt.

Nhưng phất trân châu nhận chủ cũng không dễ dàng, chuẩn xác mà nói, tất cả pháp bảo nhận chủ đều không dễ dàng.

Có một số là cần thời gian thích ứng lẫn nhau rất lâu, có một số cần bố trí một vài pháp trận phụ trợ, thậm chí còn có một số là dùng một vài thủ đoạn cực đoan để cưỡng ép thu phục nhận chủ.

Mà ở trong đó, cao cấp nhất không gì qua được chính là pháp bảo tự động nhận chủi

Thời gian nói mấy câu, phất trân châu liên phóng ra ánh sáng rực rỡ lóa mắt, khả năng lớn chính là tự nhận chủ trong truyền thuyết.

Giờ phút này không chỉ có Pháp Hải trợn mắt há hốc mồm, Ngô Đức cũng là ngũ lôi oanh đỉnh.

Phất trân châu, thế mà lại lựa chọn một con yêu?

Tình cảnh tại thời khắc này, tràn ngập sắc thái ly kỳ khác lạ.

Phất trần châu mà Ngô Đức hắn vừa thấy đã yêu, lại ở ngay trước mặt hắn, cùng Tiểu Điêu vừa thấy đã yêu, hơn nữa còn là chủ động.

Cảm giác mất mát đó, cảm giác không dám tin tưởng đó, chiếm cứ toàn bộ nội tâm hắn.

Đề nghị của Vương Thiết Trụ lại mang đầy vẻ châm chọc như thế, 'Ngươi thử gọi nó một tiếng, nhìn xem nó có đáp lời hay không?.

Kết quả là Tiểu Điêu không có kêu, nhưng phất trần châu vẫn tự mình đáp lời.

"Điêu tỷ, lợi hại!" Vương Thiết Trụ nhìn một màn này, ngón tay cái không nhịn nổi lại dựng lên, cổ họng la phá âm, quay đầu lại nói với Ngô Đức: " Nhìn thấy không, không phải là chúng ta cướp đoạt đồ của người khác, mà là phất trân châu tự mình làm ra lựa chọn."

Cũng vào lúc này, ánh sáng mà phất trần châu tỏa ra cũng dần dần lụi tắt, ngay cả trên dưới cũng đều phát sinh biến hóa. Nói chính xác là kích thước thu nhỏ, rơi vào trên vuốt màng của Tiểu Điêu, cao thấp phù hợp.

Lần này tự nhận chủ, chính là bằng chứng như núi!

"Anh -! -!" Tiểu Điêu mừng rỡ kêu lên một tiếng, nhảy lên một cái liền rời khỏi nguyên chỗ, mấy cái độn thủy lóe lên, biến mất.

Vương Thiết Trụ thấy thế, cũng vội vàng đi theo.

Tiểu Điêu đi rồi, ngộ nhỡ hai hàng này nổi giận, sợ là mình sẽ bị ăn đánh.

Sáu sáu ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

"Ngô Đức... Cái đó, ngươi không có sao chứ?" Pháp Hải đẩy đẩy vai Ngô Đức, lên voi xuống chó tới quá nhanh, tìm kiếm vài tháng, kết quả vừa mới bước một chân vào cửa lại ra đường rẽ.

"Có việc, việc rất lớn!"

"Ta muốn tố cáo!"

"Tố cáo!!"

Ngô Đức vỗ đùi lớn tiếng kêu lên.

"Tố cáo... Ai?" Pháp Hải hỏi.

"Tố cáo Thanh Ngưu Đại Tiên!"

Con mắt Pháp Hải xoay tròn một vòng, lại hỏi: "Tố cáo... với ai?"

"Tố cáo với Thanh Ngưu Đại Tiên!"

Pháp Hải: "...
Bình Luận (0)
Comment